Sở Phong trở lại trong viện, đang muốn tìm người hỏi sương phòng của Mộ Dung, chợt thấy một người đứng dưới ánh trăng, đang lẳng lặng nhìn bóng hoa trước mắt, toàn thân bạch y như tuyết, thon thả như tiên, băng thanh ngọc khiết, đượm vẻ u buồn, là Ngụy Đích.
Tim Sở Phong đánh thịch một cái, khẽ bước lên trước:
- Đích Tử...
Ngụy Đích không có phản ứng, vẫn nhìn bóng hoa trước mắt, ánh mắt buồn bã.
- Đích Tử...
Sở Phong đưa tay nắm tay áo Ngụy Đích, Ngụy Đích đột nhiên nói:
- Sở công tử, mời tự trọng!
Sở Phong chết đứng người, tay dừng lại giữa không trung. Ba chữ Sở công tử giống như châm đâm vào lòng hắn, hắn biết Ngụy Đích đã bị đau nát lòng, là bị hắn làm tổn thương.
- Đích Tử...
- Sở công tử, sau này xin gọi ta Trích Tiên Tử, hoặc là Ngụy cô nương!
Ánh mắt Ngụy Đích vẫn nhìn bóng hoa, giọng điệu rất lạnh lùng.
Sở Phong ngơ ngác đứng đó, mình thực sự đã làm nàng đau lòng. Hắn không thể thỉnh cầu Ngụy Đích tha thứ, hắn đã không phải là lần đầu tiên làm nàng tổn thương. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
Có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay tà áo trắng của Ngụy Đích, cũng thổi bay mái tóc tán loạn của Sở Phong, hai người vẫn không nhúc nhích.
Ngụy Đích chợt xoay người lại, Sở Phong sấn tới ngăn cản.
- Đích... Đích... tiên tử...
- Sở công tử, xin tránh cho!
Ngụy Đích đi thẳng qua bên người Sở Phong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862499/chuong-680.html