Cửu Tiêu viên lâu, trên Tế Thiên đài, tiếng tụng niệm của hai Đại Tế Ti vẫn trầm hậu mênh mông. Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ nhìn nhau, dừng lại ở trong ánh mắt đối phương, thiên địa chỉ còn lại hai người họ, vật đổi sao dời cũng không quan hệ với họ, như thể đã trải qua năm tháng dài vô tận.
"Keng!"
Không biết tại một khắc nào, Sở Phong vươn tay, động tác rất đơn giản, không có gì đơn giản hơn việc này. Nhưng trong vô hình đã nắm lấy Cổ trường kiếm, tra kiếm vào vỏ, tất cả đều rất tự nhiên.
Tiếng tụng niệm dừng lại, hai Đại Tế Ti lại mở mắt ra, nhìn Sở Phong, có thể họ vẫn còn đánh giá thấp thiếu niên lam sam trước mắt.
- Trong phàm nhân không ngờ ngộ tính này, thiên ý! Ma kiếm quy chủ, Phi Phượng tộc đã định trước có một kiếp này. Ngươi đi đi!
- Hai vị...
- Đi!
Hai vị Đại Tế Ti lại nhắm mắt lại, tiếng tụng niệm lại lần nữa vang lên, trong mênh mông chất chứa mấy phần bi thương.
Sở Phong khom người nói:
- Ta thấy tộc nhân các người tại Thiên Sơn nam canh nữ chức, cuộc sống điềm nhiên vui vẻ, các người hà tất nhất định phải trở về Thiên giới? Mặc dù ta không biết Thiên giới có dáng dấp thế nào, nhưng thế gian cũng có vẻ đẹp của thế gian. Các người ở lại gian, đời đời ở Thiên Sơn không phải rất tốt sao!
Tiếng tụng niệm ngừng lại. Hai Đại Tế Ti mở mắt ra:
- Sống nhờ phàm trần, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862404/chuong-637.html