Sở Phong kéo công chúa ngồi xuống, sau đó từ trong người lấy ra cây trâm loan phượng cuộn khúc, tự tay cắm trở lại trên đầu công chúa. Công chúa ngoan ngoãn dựa vào lòng Sở Phong, ánh mắt đưa tình.
Sở Phong xoa bàn tay nàng, hỏi nàng những việc trải qua mấy ngày này. Công chúa liền kể lại từ lúc Sở Phong bỏ đi tại Cương Tử Trại, mình vẫn luôn đợi ở Cảnh Vân tự, sau đó suýt nữa bị một công tử che mặt xâm hại, may mắn được một người bịt mặt tương cứu, ai ngờ tránh thoát công tử che mặt, nhưng vẫn bị Ô Thứ cướp đi, bị đưa đến Sát Cáp Nhĩ, cuối cùng bị đưa đến trướng bồng của Tát Già Diệp, suýt nữa đã bị làm nhục.
Sở Phong nghe xong, vừa tự trách mình, lại đau lòng:
- Công chúa, mấy ngày này nhất định nàng đã chịu đủ lời ghẻ lạnh của Ô Thứ.
Công chúa không lên tiếng, chỉ chôn sâu đầu vào lòng Sở Phong. Sở Phong nói không sai, mấy ngày này, nàng quả thật đã chịu đủ Ô Thứ hiếp bức chế nhạo, mỗi một lần đều là nhẫn nhục chịu đựng.
Sở Phong nói:
- Công chúa, ở trướng bồng của Tát Già Diệp, hình như nàng...
Hắn nhớ tới tình cảnh công chúa sắc mặt hồng hào, ánh mắt ngậm xuân.
Giọng công chúa run run:
- Ta không biết, ta khống chế không được, tiếng tụng kinh đó... ta rất sợ hãi, ta...
Sở Phong vội vã cầm chặt hai tay nàng, ôn nhu nói:
- Bây giờ nàng còn sợ không?
Công chúa bình phục lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862369/chuong-619.html