Tiểu Thư muốn lấy lệnh bài minh chủ của Thanh Hư làm phí xem quẻ. Thiên Cơ lão nhân liền cầm quải trượng hẩy tới lệnh bài minh chủ trong tay Thanh Hư.
Quải trượng rất chậm, quả thật như một lão nhân bình thường hẩy quải trượng vậy. Mũi trượng từ từ chạm tới lệnh bài minh chủ trong tay Thanh Hư. Tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, Thanh Hư đương nhiên cũng thấy rất rõ ràng. Bởi vì quải trượng thật sự rất chậm rất chậm, chậm như thời gian bị ngừng trôi. Thanh Hư vừa định làm ra phản ứng, nhưng ý nghĩ y mới nhen nhóm, lệnh bài đã móc lên đầu trượng. Y có thể rõ ràng thấy được mũi trượng từ từ duỗi tới lòng bàn tay mình, đưa vào sợi dây thừng đỏ buộc lệnh bài, sau đó từ từ móc dây thừng lên, lại móc lệnh bài đi, mỗi một động tác đều thấy rất rõ ràng, nhưng y lại không có phản ứng.
Thanh Hư quá khiếp sợ, không biết quải trượng này rốt cuộc là nhanh hay chậm. Muốn nói là nhanh, vì sao mình thấy rõ ràng như vậy; muốn nói chậm, nhưng vì sao lệnh bài bị móc lên đầu trượng mà mình còn chưa có phản ứng gì. Hơn nữa càng làm cho y khiếp sợ là lệnh bài bị lấy đi từ lòng bàn tay, mình không ngờ một chút cảm giác cũng không có, nếu như không phải là thấy được lệnh bài đã bị móc lên đầu trượng, mình còn tưởng rằng lệnh bài còn nằm trong tay.
Thiên Cơ lão nhân đưa lệnh bài tới trước mặt Tiểu Thư, cười làm lành:
- Nha đầu, đừng tóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862319/chuong-596.html