Sở Phong xuống Huyền Úng sơn, chợt thấy Lan Đình đang tìm kiếm dọc theo chân núi, nhờ ánh trăng để tìm thứ gì đó trong bụi cỏ.
Sở Phong đến sau Lan Đình, gọi:
- Y...
Hắn vừa mới mở miệng, Lan Đình đã hoảng hốt kêu lên, rồi trượt chân ngã xuống khe núi.
Sở Phong kinh hãi vội với tay ra, ôm được eo của Lan Đình:
- Y Tử cô nương, là tôi đây!
Lan Đình quay đầu lại giận dỗi:
- Sao công tử lại im hơi lặng tiếng gọi đằng sau người ta?
Sở Phong cười bồi, hỏi:
- Cô đang tìm gì hả?
Lan Đình nói:
- Ta đang tìm một loại thảo dược!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Sao lại tìm khuya thế? Không phải cô định sắc thuốc cho tôi cả đêm đấy chứ?
Lan Đình không trả lời mà hỏi lại:
- Từ lúc công tử uống Long Câu thảo đến giờ, có thấy gì khác thường không?
- Không thấy gì.
- Không thấy một chút gì sao?
- Một tí cũng không có!
Lan Đình không nói gì nữa, cúi người tiếp tục tìm. Sở Phong liền đỡ nàng dọc theo đường núi đi lên, tới một khe núi có một dòng suối chảy, hai bên bờ sinh trưởng nhiều cây hoa nhỏ, có màu tím đậm, lá hình tam giác, mùi hơi thơm.
Lan Đình vui mừng:
- Chính là loại hoa này.
- Đây là hoa gì? - Sở Phong thắc mắc.
Lan Đình nói:
- Đây là một loại mộc hương hiếm thấy, có thể dùng làm giải dược khí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862247/chuong-558.html