Triệu Xung vội ho một tiếng, ra vế đối trước:
- Sở công tử nghe kĩ, vế trên của ta là: Vụ tỏa sơn đầu sơn tỏa vụ.
(Sương mù che lấp đỉnh núi, núi tỏa sương mù)
Sở Phong thuận miệng đáp:
- Thiên liên thủy vĩ thủy liên thiên.
(Bầu trời dòng nước một màu, nước trời liền nhau)
Triệu Xung ngẩn ra: vế trên của y là Hồi văn, đọc xuôi hay đọc ngược đều có thể thành câu, vế dưới cũng phải là Hồi văn, hơi khó, không ngờ Sở Phong thoáng cái đã đối được.
Triệu Xung suy nghĩ một chút, lại nói:
- Thụ đại căn thâm, bất túc vô danh tiểu điểu.
(Cây to rễ sâu, không có chỗ cho loài chim nhỏ vô danh)
Sở Phong lập tức đáp lại:
- Than kiền thủy thiển, nan tàng hữu giác giao long.
(Thác khô nước cạn, khó có chỗ cho giao long)
Triệu Xung lại ngẩn ra, tròng mắt láo liên:
- Cổ văn nhân tố, tố thi tố tặc tố cao quan.
(Thời xưa văn nhân làm thơ, làm giặc, làm quan lớn)
Vế trên câu này không dễ đối, bởi vì trong câu ba chữ "cổ", "văn", nhân" vừa lúc cấu thành chữ "tố" thứ tư, có phần xảo diệu.
(*)Cổ(古) + Văn(文) + nhân(人)= tố (做)
Sở Phong hơi suy tư:
- Nhất khẩu đại thôn, thôn vân thôn vụ thôn giang hải.
(Nuốt một cái, nuốt mây nuốt sương nuốt sông biển)
(*)Chữ Nhất(一)+ khẩu(口)+ Đại(大)= chữ thôn(吞)
- Hảo khí thế!
Tấn tiểu thư khen.
Ngụy Hiết thấy Triệu Xung đấu không lại Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862216/chuong-543.html