Sở Phong kéo Diệu Ngọc men theo sơn đạo quanh co đi tới trước cây cầu Thiên Tiên vắt ngang giữa sườn núi.
Diệu Ngọc thấy trong khe núi ở phía sau tòa đình các đối diện có đậu môt đàn đan hạc thì kinh ngạc nói:
- Đan hạc?
Sở Phong suỵt một tiếng nói:
- Chúng nó đang ngủ đấy, đừng đánh thức chúng nó. Tôi dẫn cô tới cũng không phải là xem đan hạc đâu.
Nói xong kéo Diệu Ngọc đi thẳng qua cầu Thiên Tiên, đi vào tòa đình các kia.
Hai người nhìn xuống khe núi, tận sâu dưới khe núi tối om, trong vùng tối mơ hồ nhấp nhoáng tia sáng, ban đầu là một hai điểm, chợt sáng chợt tắt, như một đốm lửa nhỏ bay giữa khe núi. Tiếp theo nó chia làm hơn 10, lập loè lơ lửng, tiếp theo 100, khe núi nhất thời rực rỡ như dải ngân hà, trông rất đồ sộ chói mắt.
- Sao hả? đẹp không? - Sở Phong hỏi Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ là thánh đăng?
- Thánh đăng?
- Nghe đồn thường có thần tiên gặp gỡ ở Thanh Thành, ở trong núi thắp đèn để triều hạ Trương Thiên Sư, những ngọn đèn này chính là thánh đăng! Thảo nào Thanh Thành được xưng là đạo gia đệ ngũ động thiên, quả thực có tiên nhân giáng lâm.
Sở Phong nói:
- Nghe nói Nga Mi các cô cũng có thánh đăng, còn đẹp hơn cả thế này?
Diệu Ngọc gật đầu:
- Đúng vậy, ở dưới Xá Thân nhai, chỉ cần là đêm tối không trăng là có thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862164/chuong-527.html