🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Diệu Ngọc ngồi xếp bằng trên Xá Thân nhai, hai mắt khép hờ, tựa như nhập định. Trước mắt là biển mây mênh mông, phía dưới biển mây là vực sâu sâu không thể dò.

Một bàn tay đột nhiên thò ra từ dưới vực sâu, xuyên qua biển mây mênh mông, nắm được ven vách núi, tiếp theo tay kia cũng xuyên qua biển mây, bắt được ven vách núi, tiếp theo một bóng người phi thân lên, "bịch" rơi xuống trước người Diệu Ngọc.

Một thân lam sam, lưng đeo Cổ trường kiếm, mang theo một vết chỉ ngân nhàn nhạt, khóe miệng còn ngậm một đóa hoa sơn trà, là Sở Phong.

Diệu Ngọc ngẩn người ra nhìn Sở Phong. Sở Phong cũng không ngờ mình vừa nhảy lên đã rơi xuống trước người Diệu Ngọc, vừa mừng vừa sợ, lấy xuống đóa hoa sơn trà trong miệng rồi đưa về phía trước:
- Tặng cho cô!

Diệu Ngọc vô ý thức cầm lấy, kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi... thật to gan, dám xông lên Nga Mi!

Sở Phong nói:
- Diệu Ngọc, sao cô lại nói giống y chang như sư phụ cô vậy?

- Ngươi gặp sư phụ rồi hả?

- Đúng vậy, còn mắng bà ta một trận!

- Ngươi... ngươi mắng sư phụ ta?

- Đúng vậy! Cho nên bả không cho tôi lên núi, còn đánh cho quần áo của tôi tả tơi thế này, tôi đành phải lén bò lên!

- Ngươi...sao ngươi lại mắng sư phụ ta?

- Ai bảo bả phạt cô diện bích!

- Sư phụ là vì để ta khổ luyện Thiền Mộc quyết.

Sở Phong xua tay nói:
- Cô không cần nói tốt cho sư phụ cô, bà ta chính là rắp tâm bất lương. Phạt thì phạt đi, còn không cho cô nước uống, không cho cô cơm ăn, bắt cô phải lột vỏ cây, móc cỏ, ăn giun ăn rết, nào có người đối đãi với đệ tử mình như vậy?

Diệu Ngọc mở to hai mắt nói:
- Mỗi ngày sư phụ đều bảo Diệu Tâm đưa cơm cho ta, ngươi nghe ai nói ta bắt giun ăn...rết?

Sở Phong vừa nghe, biết đã bị Vô Song trêu rồi. Hắn ngượng ngùng nói:
- Thì ra không phải à, tôi còn tưởng...

- Ngươi xông lên Nga Mi, chính là vì... cái này? - Diệu Ngọc nhìn Sở Phong không nháy mắt.

Sở Phong gãi đầu nói:
- Dù sao thì sư phụ cô phạt cô là không đúng, bà ta đáng bị mắng!

Diệu Ngọc nói:
- Ta vi phạm môn quy, vốn nên bị phạt.

Sở Phong lắc đầu nói:
- Diệu Ngọc, cô nhu nhược quá, cái gì cũng nghe lời sư phụ cô, bà ta muốn phạt cô, mà cô cứ để phạt vậy?

Diệu Ngọc không lên tiếng, lại hỏi:
- Ta nghe Diệu Tâm nói ngươi gặp nạn ở Tây Hải?

- Cô lo lắng cho tôi hả?

Trên mặt Diệu Ngọc thoáng hiện lên một mảng ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Ngươi đối với ta Nga Mi có ân, ta tự nhiên không hy vọng ngươi có việc!

Sở Phong cười nói:
- Vậy nếu tôi không có ân với Nga Mi, cô còn lo lắng cho tôi không?

- Ta... cũng không hy vọng công tử có việc!

- Vì sao?

- Chúng ta thân là đệ tử cửa Phật, hy vọng chúng sinh đều có thể thoát ly khổ hải, vượt khỏi luân hồi, hy vọng thế nhân đều có thể được độ dẫn.

- Oa! Chí nguyện này của cô lớn thật đó. Không cần nói, khẳng định lại là Vô Trần dạy cô rồi!

Diệu Ngọc không lên tiếng. Lúc này, một giọng nói truyền đến:
- Diệu Ngọc sư tỷ!

Diệu Ngọc hơi hoảng:
- Là Diệu Tâm đưa cơm tới rồi!

Sở Phong nhìn khắp nơi, thấy không chỗ nào có thể núp được, chỉ đành núp ở dưới dốc núi. Mới vừa núp xong thì Diệu Tâm đã mang theo giỏ cơm đi đến, bên trong có một chén cơm và hai đĩa đồ chay.

Diệu Tâm thấy Diệu Ngọc cầm một đóa hoa sơn trà thì "ơ" một tiếng rồi hỏi:
- Diệu Ngọc sư tỷ, hoa đó ở đâu vậy?

Diệu Ngọc trong lòng giật thót, nói quanh co:
- Là...là vừa rồi có một cơn gió...thổi tới.

Sở Phong vừa nghe vậy thì suýt nữa bật cười: xem ra Diệu Ngọc không biết nói dối tí nào.

Diệu Tâm cũng không lưu ý, cười nói:
- Diệu Ngọc, vừa rồi có người xông lên núi đấy, tỷ đoán là ai?

- Là...là ai?

- Chính là Sở công tử! Hắn dám xông lên Nga Mi, còn mắng sư phụ một trận, nhưng là vì ra mặt cho tỷ đấy!

- Cho ta? - Diệu Ngọc mặc dù đã biết ngọn nguồn, nhưng vẫn giả vờ hơi kinh ngạc.

Diệu Tâm nói:
- Hắn nghĩ tỷ bị phạt diện bích, không có nước uống, không có cơm ăn, mỗi ngày phải lột vỏ cây, móc cỏ ăn giun! Tỷ nói hắn mắng sư phụ thế nào? 'đúng là không có quan hệ với ta, nhưng ta thấy ngứa mắt...'

Diệu Tâm học giọng điệu của Sở Phong chất vấn Vô Trần nói lại một lần, cuối cùng nói:
- Sư phụ rất tức giận, phất trần một cái cho hắn bay lên trời, may mà ta và Diệu Châu nhanh trí, vội vàng đưa Sở công tử xuống núi.

- Hắn... đi chưa?

Diệu Ngọc nói rồi trên mặt không khỏi đỏ lên, dù sao mình cũng đang nói dối.

Diệu Tâm nói:
- Tỷ yên tâm, vừa rồi ta đã lén xuống núi xem qua, hắn đã đi rồi. Ta biết là tỷ khẩn trương cho Sở công tử mà.

Diệu Ngọc vội la lên:
- Ngươi đừng nói bậy!

Diệu Tâm cười nói:
- Nếu tỷ không phải khẩn trương cho Sở công tử, thì sẽ không dẫn chúng ta lén xuống Nga Mi, chạy đến Thiên Sơn tương trợ, làm hại bây giờ bị sư phụ trách phạt diện bích.

Diệu Ngọc nói:
- Còn không phải là ngươi nói sư phụ gặp nạn tại Thiên Sơn, ta mới... Đọc Truyện Online Tại truyentop.net

- Được rồi, không nói nữa, coi sư tỷ lại đỏ mặt kìa.

Sở Phong nghe được Diệu Ngọc bị trách phạt diện bích là vì mình, trong lòng cảm động. Hắn đang víu tại mép núi, không thể lên, lại không thể xuống, thực sự khó chịu, nhưng Diệu Tâm lại cứ lải nhải không ngừng, không chịu đi.

Diệu Ngọc nói:
- Diệu Tâm, ngươi để giỏ ở đó, ta sẽ từ từ ăn, ngươi về trước đi.

Sở Phong thầm thở phào, ai ngờ Diệu Tâm lại nói:
- Ta đợi sư tỷ ăn xong rồi sẽ đi, ta luyện kiếm xong rồi, cũng không có chuyện gì!

Diệu Ngọc đành phải ăn qua loa cho chóng xong, lại bảo Diệu Tâm trở về. Diệu Tâm ngạc nhiên nói:
- Sao hôm nay sư tỷ ăn ít thế?

Diệu Ngọc nói:
- Ta... khẩu vị ta không tốt lắm.

- Nếu vậy thì ta không làm phiền sư tỷ nữa.

Diệu Tâm vừa đi, Sở Phong lập tức phi thân nhảy lên núi, khẽ thở hồng hộc, nhìn Diệu Ngọc nói:
- Thì ra cô bị sư phụ trách phạt diện bích là vì tôi à?

Diệu Ngọc hơi cúi đầu, không nói gì.

Sở Phong đánh liều ngồi xuống bên cạnh nàng. Diệu Ngọc đỏ mặt nói:
- Ngươi... ngươi đừng như vậy...

Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Tôi leo núi mệt quá, muốn ngồi nghỉ một tí cũng không được sao?

Diệu Ngọc nói:
- Ngươi tới Thục trung là vì tham gia đại hội thi kiếm hả?

Sở Phong nói:
- Nếu như tôi nói là vì đến thăm cô, cô có tin không?

- Ngươi... ngươi đừng có mà chọc ghẹo người ta.

Sở Phong cười hi hi nói:
- Tôi cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy cô thì đã muốn...hì hì!

Diệu Ngọc chỉ đành im lặng.

Sở Phong hỏi:
- Diệu Ngọc, một mình cô cả ngày ngồi ở đây, không buồn sao?

Diệu Ngọc cười nói:
- Đây là diện bích, ngươi cho là đi chơi sao?

Sở Phong lắc đầu:
- Vậy thì cũng khổ thật. Không được! Tôi muốn mỗi ngày lên đây nói chuyện giải buồn cho cô.

Diệu Ngọc hơi hoảng:
- Nhất thiết đừng lên!

- Cô không muốn nhìn thây tôi sao?

- Ta... đoạn nhai này quá hung hiểm, huống hồ nếu để cho sư phụ biết ngươi lén lên Xá Thân nhai...

Sở Phong cười nói:
- Thì ra cô là vì suy nghĩ cho tôi. Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận!

Diệu Ngọc nói:
- Ta ở đây diện bích tư quá, ngươi... ngươi đừng tới quấy rối!

- Tôi mặc kệ! Ngày mai tôi còn muốn bò lên nữa! - Sở Phong nhìn sắc trời rồi nói: - Tôi về trước đây, ngày mai trở lại, không gặp không về!

- Sở công tử...

Sở Phong đã leo xuống vách núi rồi. Diệu Ngọc thất thần nhìn mép núi, bỗng nhiên nghe được một tiếng thét "a" hoảng hốt, tim nàng cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, nàng lướt tới mép núi, vừa nhìn xuống dưới thì đã thấy Sở Phong đang kéo một sợi dây mây, quay về mình nhăn mồm cười, còn nhếch mi trợn mắt giả làm mặt quỷ.

Diệu Ngọc đỏ mặt, vội quay đầu đi, khi lén nhìn lên thì đã không còn thấy bóng dáng Sở Phong.

Sở Phong cưỡi Túc Sương ngày đêm không nghỉ chạy về Đường môn. Vô Song, Phi Phượng, công chúa và Lan Đình còn chưa trở về, hắn vội vàng thay một bộ quần áo rồi mới ra phòng khách. Lúc này Phi Phượng, Vô Song, công chúa, Lan Đình đã tung tăng nói cười trở về, ai cũng dung quang toả sáng.

Sở Phong tranh hỏi trước:
- Sao mọi người giờ mới về?

Phi Phượng trừng mắt nói:
- Liên quan gì tới ngươi? Này, ta nghe nói ngươi sáng sớm dắt Túc Sương đi ra ngoài, vừa mới về, ngươi đi đú ở đâu vậy?

Sở Phong tim đập thình thịch, như thể đã làm chuyện gì đuối lý, liền nói:
- Không... không có việc gì, chỉ tùy tiện...đi dạo thôi!

- Tùy tiện đi dạo?
Bàn Phi Phượng hiển nhiên không quá tin lời nói này. Sở Phong sợ nàng hỏi tới, chợt nhìn thẳng vào nàng:
- Phi Phượng, muội...

- Ta làm sao? - Bàn Phi Phượng liền hỏi ngay.

- Muội thật đẹp! Trước đây là trong hồng lộ trắng, hiện tại là trong trắng lộ hồng, quả thực như thần nữ hiện thế!

- Thật sao?
Bàn Phi Phượng nhịn không được lấy tay sờ má mình, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ đầm Ngưng Chi kia có thần hiệu thật?
Rồi quay sang sẵng giọng:
- Tiểu tử thối, ngươi đừng dẻo miệng!

Lúc này công chúa và Lan Đình đi tới, dáng người dịu dàng mềm mại thần thái sáng láng, như hai vị tiên nữ dắt tay nhau tới, Sở Phong nhìn mà con ngươi cũng muốn rơi xuống.

Công chúa và Lan Đình thấy Sở Phong như vậy, không khỏi mím môi cười.

Sở Phong hỏi:
- Mọi người đi đầm gì vậy? Thần kỳ thế, ta cũng muốn đi ngâm?

"Phi!" Phi Phượng xỉ vả:
- Tiểu tử thối ngươi mà ngâm cái gì, đừng có mà làm ô nhiễm nước đầm!

Nói xong kéo công chúa và Lan Đình đi ngay, vừa đi vừa nói:
- Đầm nước này tốt thật, ngày mai chúng ta đi nữa đi...

Sở Phong nhún nhún vai, vừa lúc thấy Đường Chuyết đi tới, nhỏ giọng hỏi:
- Chuyết huynh, đầm Ngưng Chi đó ở đâu vậy?

Đường Chuyết cười nói:
- Là do Vô Song... phát hiện ra, ngay cả ta nó cũng...không chịu nói đâu. Sở huynh chắc không phải muốn...đi ngâm...thật chứ?

( ko cho thì đi rình)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.