Tứ đại nội thị và Đường môn đã tỷ thí hai trận và mỗi bên thắng một, cuối cùng thì phải xem trận thứ ba.
Hàn Thiết Nhận đi ra, nói với Đường Uyên: - Đường huynh, cũng rất lâu rồi chúng ta chưa có so chiêu!
Đường Uyên cũng đi ra: - Hàn huynh, từ biệt hơn mười năm, không ngờ lần thứ hai gặp mặt lại là thế này.
Hai người nhất thời trầm mặc.
- Đường huynh, quân mệnh khó trái!
Hàn Thiết Nhận quét ra mũi nhận, Đường Uyên cũng rút kiếm đâm tới, hiển nhiên hai người rất hiểu rõ chiêu số của đối phương, vừa ra tay liền triển khai đánh giết kịch liệt.
Luận kiếm pháp, Đường Uyên không thể đối kháng cùng Hàn Thiết Nhận, nhưng thân là gia chủ Đường môn, độc môn tuyệt kỹ của hắn là ám khí, không người có thể ở trước mặt gia chủ Đường môn mà không hề cố kỵ thi triển chiêu số.
Ám khí của Đường Uyên tuyệt sẽ không khinh xuất, nhưng vừa ra tay nhất định trí mạng.
Hàn Thiết Nhận xuất thủ đột nhiên nhanh hơn, mũi nhận bỗng đánh văng ra trường kiếm, cắt thẳng tới ngực Đường Uyên. Đường Uyên thu người lại, tay trái hơi rung lên, bắn ra ba thanh phi đao, "đương đương" trong đó hai thanh ngăn mũi nhận, một thanh khác bắn thẳng đến cổ họng Hàn Thiết Nhận.
Hàn Thiết Nhận hơi nghiêng đầu đi, mũi đao sạt qua cổ họng, nhưng mà, "vù vù vù vù" bốn thanh phi đao đã bắn ra, tiếp theo là tám thanh, xuất ra lưu loát liên tục.
Hàn Thiết Nhận hơi lui lại, chuyển mũi nhận, "đương đương đương đương" trong chuỗi tiếng vang liên tiếp, một đạo mũi nhận đột nhiên xuất ra, cắt thẳng tới hai chân Đường Uyên. Đường Uyên tung người lên cao, mười sáu thanh phi đao từ trên bắn thẳng xuống Hàn Thiết Nhận. Hàn Thiết Nhận điểm đầu ngón chân một cái, không ngờ bay lên đón lấy phi đao, ngay tại sát na mười sáu thanh phi đao tụ sát, mũi nhận chớp nhoáng điểm về phía trước, điểm chính xác vào chỗ mười sáu thanh phi đao va chạm, chỉ nghe thấy một tiếng "đinh", mười sáu thanh phi đao bắn ra tứ tán, mà thế đi của mũi nhận không giảm, chém thẳng tới ngực Đường Uyên.
Đường Uyên hai tay cầm kiếm ngăn cản trước ngực, "keng", sau khi bị chấn cho cả người lăn lộn liên tiếp tại không trung mới miễn cưỡng rơi xuống đất, cánh tay thì tê dại.
Hàn Thiết Nhận cũng không thừa thế áp sát, nhưng thiết nhận vừa thu lại, trên không trung bay xuống một đoạn ống tay áo. Thì ra tuy Đường Uyên đã chặn được một kích của Hàn Thiết Nhận, nhưng mũi nhận vẫn cắt xuống một đoạn ống tay áo của hắn.
Tuy nhiên, hai đoạn ống tay áo hai tay của Hàn Thiết Nhận cũng đột nhiên rách ra rồi rơi xuống, thì ra vừa rồi y mạo hiểm lấy mũi nhận điểm phá phi đao tụ sát của Đường Uyên, đã có hai thanh phi đao vẫn đã cắt rách ống tay áo của y.
Hai người nhìn nhau, cũng không lên tiếng, cũng không có ý ra tay nữa. Như vậy, trận tỷ thí này xem như là hoà nhau.
Đao phong của Khấp Huyết Đao đột nhiên rạch một cái trên mặt đất, tung người ra xa hai trượng rồi nói: - Đã như vậy, chúng ta sẽ tỷ thí thêm một trận, mời!
Thanh đao trên tay y toàn thân đỏ tươi, cũng không biết đã uống máu của bao nhiêu anh hùng hào kiệt.
Thái Quân giậm Hàng Long trượng một cái, muốn tự thân xuất mã. Vô Song gấp đến độ hai tay kéo lấy: - Thái Quân, thân thể người...
Thái Quân vỗ đầu Vô Song nói: - Nha đầu yên tâm, ta không sao.
Đang muốn đi ra thì Sở Phong tiến lên trước một bước: - Thái Quân, trận này sẽ do tại hạ xuất chiến!
Thái Quân ngẩn ra: - Việc này...
Sở Phong nói: - Ta đã ăn Phượng vĩ tô do tự tay Thái Quân làm, Vô Song muội tử cũng gọi ta Sở đại ca, Thái Quân còn coi ta là người ngoài sao?
Thái Quân gật đầu nói: - Vậy ngươi cẩn thận!
Sở Phong quay lại rồi tung người lên, rơi vào chỗ cách Khấp Huyết Đao hai trượng.
- Ngươi?
Khấp Huyết Đao nhíu mày, hiển nhiên nhận thức của y đối với Sở Phong chỉ dừng lại ở lúc tập kích cướp Lương Châu chẩn ngân: - Rút kiếm đi! Y khẽ quát.
Sở Phong mỉm cười, duỗi tay phải về phía trước: - Mời!
Khấp Huyết Đao thầm giận dữ: một vô danh tiểu bối mà dám cuồng vọng ở trước mặt mình như vậy!
Thân hình y đột nhiên xông tới, một chiêu "Lực phách Hoa Sơn" chém thẳng vào Sở Phong, đao phong mang theo tiếng gió rít, một chiêu này nhìn như vô cùng đơn giản, tại y sử ra, đúng là uy lực kinh người.
Khấp Huyết Đao cũng được xưng là Khấp Huyết Cuồng Đao, năm đó cùng Thiết Tí Cuồng Thủ được xưng giang hồ lưỡng đại cuồng khách, đều là nhân vật vang danh, chỉ vì hơn mười năm trước Thiết Tí Cuồng Thủ đột nhiên quy ẩn, mà Khấp Huyết Cuồng Đao thân nhập triều đình cam làm nội thị, từ đó không còn lộ diện trên giang hồ nữa.
Sở Phong thấy một đao bổ tới, tay phải vốn vươn ra liền một vòng một dẫn qua phải, tay trái đẩy, Khấp Huyết Đao bị dẫn ra xa ba thước.
- Thái Cực?
Khấp Huyết Đao giơ ngang lưỡi đao rồi quét ngang eo. Thân hình Sở Phong chuyển theo đao phong, thoáng chốc chuyển tới phía sau Khấp Huyết Đao, hữu chưởng đẩy ra trước, vỗ thẳng vào lưng Khấp Huyết Đao. Khấp Huyết Đao bật người lên trước, hồi đao chém ngược lại. Sở Phong thu lại hữu chưởng, tiếp theo hai tay kẹp về phía trước, bỗng kẹp lấy tay cầm đao của Khấp Huyết Đao.
Khấp Huyết Đao lộn cổ tay, đao phong từ dưới lên cắt tới cổ họng Sở Phong. Sở Phong vặn hai tay, đầu ngửa về sau, đao phong sạt qua. Tay cầm đao của Khấp Huyết Đao vẫn đang bị hai tay Sở Phong kẹp lấy, y vội vàng xoay cổ tay, đao phong lại chém tới cổ họng Sở Phong, lăng lệ vô bì. Sở Phong hơi nghiêng đầu đi, đao phong sạt qua tai hắn, nhưng hai tay vẫn kẹp lấy tay cầm đao của Khấp Huyết Đao.
Khấp Huyết Đao xoay cổ tay liên tục, đao phong rít gào xuất ra, mỗi một đạo đao phong đều sạt qua Sở Phong, mạo hiểm vạn phần. Sở Phong tới cùng không thể đoạt được Khấp Huyết Đao, đành phân ra hai tay, đoạn tung người ra sau ba thước.
Khấp Huyết Đao thầm kinh hãi, tay cầm đao của mình không ngờ bị người kẹp lấy múa hết một vòng, mình vậy mà không thể gây thương tổn được hắn chút nào. Y hét lớn một tiếng, thân đao đột nhiên nổi lên quang mang đỏ tươi, nương theo tiếng gào thét ẩm khấp, bổ mạnh tới Sở Phong.
Huyết quang vừa hiện, nhất định phải khấp huyết.
Sở Phong không dám chậm trễ, vận song chưởng, lòng bàn tay đã ngưng tụ một vòng Thái Cực kình khí, đón lấy đao phong toàn dẫn thôi bát, phút chốc hóa đao phong cuồng mãnh thành vô hình.
Khấp Huyết Đao liên thanh bạo quát, đao phong rít gào ra tiếng khấp huyết, như cuồng phong bạo vũ chém về phía Sở Phong. Tuy nhiên y càng cuồng bạo, Sở Phong càng lộ vẻ an bình, chỉ tíc tắc, đao phong đã tiêu tan thành mây khói.
Khấp Huyết Đao quát lớn một tiếng, hai mắt đột nhiên đỏ rực, thân đao càng đỏ đến nỗi muốn nhỏ ra máu, đao phong mang theo một mảnh huyết quang bổ ngang đầu Sở Phong, cuồng bạo vô cùng.
Sở Phong đột nhiên trĩu người xuống dưới, lại "bịch" ngồi xếp bằng dưới đất, đao phong sạt qua đỉnh đầu hắn, cắt phương cân búi tóc của hắn bay giữa không trung. Công chúa và Lan Đình cả kinh "a" một tiếng, nhắm mắt không dám nhìn nữa.
Khấp Huyết Đao thấy Sở Phong đột nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong lòng máy động: nào có người đang đánh lại đột nhiên ngã ngồi trên đất, muốn chết hả?
Tuy nhiên ngay khi y máy động, Sở Phong đang ngồi dưới bỗng dưng chuyển tới phía sau y. Khấp Huyết Đao kinh hãi, vội xoay người lại đồng thời đao phong chém về phía trước, tuy nhiên đao phong mới vừa chém ra, đã phát giác Sở Phong không còn ở trước mắt, đã chuyển tới phía sau y. Khấp Huyết Đao lại vội xoay người vung đao, nhưng thấy hoa mắt, Sở Phong lại chuyển tới phía sau y, y mới vừa muốn xoay người thì Sở Phong lại đột nhiên chuyển tới trước người y rồi.
Khấp Huyết Đao thế nào cũng không ngờ được, một người ngồi dưới đất vậy mà còn có thể xoay chuyển nhanh như vậy, quả thực như thể Quỷ ảnh, y điên cuồng múa Khấp Huyết Đao vung trảm hết trước rồi sau, nhưng căn bản phân không rõ Sở Phong là ở phía trước hay là phía sau y.
Ngay tại lúc y cuồng loạn nóng nảy nhất, Sở Phong đột nhiên bật người dậy, tay phải chỉ chớp nhoáng xen vào giữa làn đao phong, ngón tay khẽ bắn lên cổ tay cầm đao của y. Cổ tay Khấp Huyết Đao tức thì tê rần, ngón tay tự nhiên buông ra. Sở Phong thuận thế chộp lấy Khấp Huyết Đao. Còn chưa đợi Khấp Huyết Đao có kịp phản ứng, Sở Phong lại vô thanh vô tức đè xuống chuôi đao trở về trên tay y, sau đó tung người về phía sau hai trượng.
Khấp Huyết Đao nhìn trường đao trong tay, lại nhìn Sở Phong, biến hóa trong nháy mắt vừa rồi chỉ có trong lòng hai người họ rõ ràng, những người khác căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy Sở Phong đột nhiên đứng lên rồi tung người về phía sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net - Anh hùng xuất thiếu niên!
Khấp Huyết Đao nói một câu rồi xoay người lui về. Y vừa nói như vậy, chẳng khác nào đã chịu thua.
Sở Phong chắp tay, cũng lui về.
- Sở đại ca!
Công chúa chạy đến, nhìn mái tóc tán loạn của Sở Phong, trống ngực cứ đập liên hồi. Mặc dù Sở Phong không có việc gì, nhưng cảnh đao phong lướt qua đỉnh đầu hắn, quả thực kinh tâm động phách.
Sở Phong cười nói: - Thế nào, lại sợ à?
Công chúa nhặt lên phương cân, tự mình buộc tóc lại cho Sở Phong. Vô Song nhìn nhất cử nhất động của công chúa, lại nhìn Lan Đình, như có vẻ suy nghĩ.
Hàn Thiết Nhận chắp tay nói với Thái Quân: - Thái Quân, Đường huynh, hôm nay đã quấy rầy, thứ tội!
Sau đó cùng đám người Thuần Quang Kiếm rời khỏi.
Đường Uyên nói: - Hàn huynh, 10 năm không gặp, có thể uống một bữa được không?
Hàn Thiết Nhận hơi dừng lại: - Hy vọng còn có cơ hội!
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến bốn tiếng hí, cho thấy tứ đại nội thị đã giục ngựa rời khỏi đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]