Sáng sớm ngày hôm sau, Lan Đình thu thập các loại thảo được khác ở trên đảo, Sở Phong thì chặt cây cắt dây mây cột bè gỗm công chúa ở bên cạnh nhìn, vốn nàng định hỗ trợ xoắn dây mây làm sợi nhưng không đủ sức, xoắn rồi nó lại lỏng ra, thủy chung không cách nào xoắn thành sợi được.
Sở Phong cười nói:
- Công phu nặng nhọc thế này cứ để người thô lỗ như tôi làm đi, công chúa không cần làm!
Công chúa nói:
- Sở đại ca buộc bè gỗ cũng rất thuần thục.
- Không gạt công chúa, đây là lần thứ hai tôi buộc bè gỗ.
- A? Vậy lần đầu tiên Sở đại ca buộc bè ghỗ là lúc nào?
Sở Phong tâm tư lập tức trở lại tình cảnh tại Vân Mộng trạch cùng Bàn Phi Phượng buộc bè ghỗ, trên mặt bất giác khẽ nở nụ cười:
- Đó là lúc cùng Phi Phượng tại Vân Mộng trạch, lúc đó cô ấy chặt cây, tôi xoắn dây mây.
Công chúa ngạc nhiên nói:
- Sở đại ca có thể nào để cho Phi Phượng tỷ tỷ chặt cây được?
Sở Phong nói:
- Là cô ấy giành muốn chặt. Cô ấy cứ chặt lung tung, chém cây vừa to vừa lớn, hại ta phải xoắn sợi dây to như cánh tay mới buộc được! - Rồi thở dài nói: - Ài, nếu như có cô ấy ở đây, ít nhất có thể tiết kiệm được nửa thời gian.
Công chúa nói:
- Vẫn là Phi Phượng tỷ tỷ giúp được Sở đại ca.
Sở Phong cười nói:
- Nhưng cô ấy ngang ngược hơn công chúa nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862076/chuong-486.html