Nghĩ đến Vân Mộng trạch, trên mặt Bàn Phi Phượng lại hiện lên ý cười ngọt ngào, nàng thật hy vọng cùng Sở Phong lại vào Vân Mộng trạch một lần, ôn lại đoạn thời gian sinh tử gắn bó khi đó.
Sở Phong cũng đang hồi ức lại đoạn thời gian đó, bên tai chợt vang lên tiếng Bàn Phi Phượng nói:
- Tiểu tử thối, nếu như có một ngày ta lại vào Vân Mộng trạch, ngươi sẽ đi cùng không?
Sở Phong nói:
- Đương nhiên rồi, muội đi đâu ta cũng sẽ đi cùng đến đó!
Phi Phượng nói:
- Ngươi không sợ Thanh Thủ xà cắn ngươi, Hổ Đầu phong đốt ngươi, Độc Tiễn ngư đâm ngươi sao?
Sở Phong động tình nói:
- Ở cùng với muội, cho dù bị Thanh Thủ xà cắn chết, Hổ Đầu phong đốt chết, Độc Tiễn ngư đâm chết, ta cũng nguyện ý!
Phi Phượng tựa đầu vào trong lòng hắn, cắn môi nhỏ giọng nói:
- Ngươi càng lúc càng biết lừa người rồi!
Ôm người ngọc trong lòng, kiều thái xấu hổ, Sở Phong rất khó mà nhẫn nại, cúi đầu lại muốn hôn tiếp, Bàn Phi Phượng ngoảnh mặt đi, sẵng giọng:
- Tiểu tử thối! Còn muốn được voi đòi tiên!
Sở Phong hôn luôn lên má nàng, chỉ cảm thấy da như mỡ đông, trơn như oánh ngọc, như có một cổ hương thơm thanh khiết thấm vào ruột gan. Sở Phong quyến luyến hôn tới tận bên tai, Bàn Phi Phượng khẽ thở gấp, đã chịu đựng không nổi, đẩy Sở Phong ra rồi sẵng giọng:
- Ngươi còn như vậy, người ta... người ta... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
- Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861986/chuong-439.html