Sở Phong và Phi Phượng cưỡi Túc Sương, Hỏa Vân chạy như bay trên dòng sông băng, công chúa ngồi ở phía sau Sở Phong rất hiếu kỳ, rốt cuộc là cái gì khiến họ không thể quay đầu lại nhìn đến một cái? Trong lòng nghĩ ngợi rồi bất giác đã quay đầu lại thoáng nhìn!
Không ai biết nàng đã nhìn thấy gì, nhưng mà, khiếp sợ, sợ hãi, đau thương thoáng chốc tràn ngập đôi mắt của nàng, trong lòng tự nhiên phát lên nỗi bi thương âm ỉ, nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng nằm trên lưng Sở Phong, hai giọt lệ chậm rãi rơi xuống.
Ba người hai ngựa rất mau rời khỏi sông băng, trước mắt cũng không phải đống hoang tàn mà là một vùng ốc đảo, xung quanh trồng dầy giống mật qua*, một sắc vàng óng, hương ngọt lao tới mũi. Nguồn truyện: truyentop.net
(*)mật qua: Việt Nam chưa thấy quả này, bên ngoài giống dưa hấu, vỏ dày màu vàng, thịt giòn nước nhiều, rất ngọt, mùi vị trộn lẫn giữa táo, lê, chuối tiêu, đào.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Đây là nơi nào?
Bàn Phi Phượng nhìn quanh mọi nơi, giật mình nói:
- Chúng ta đã ra khỏi Thiên Sơn rồi, nơi này là Y Châu!
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Y Châu? Ở đây sao khắp nơi đều là mật qua?
Bàn Phi Phượng nói:
- Ngốc vậy, Y Châu mật qua thiên hạ nghe tiếng, đương nhiên khắp nơi đều là mật qua!
Công chúa kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta đã gần đến Lương Châu?
Bàn Phi Phượng nói:
- Đúng vậy! Đáng nhẽ ít nhất phải ba ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861978/chuong-434.html