Sở Phong và Phi Phượng giục ngựa chạy vội một đoạn, xa xa đã rời khỏi doanh trại quân Hung Nô, cuối cùng cũng thoáng an tâm.
Phi Phượng nhìn Sở Phong nói:
- Tiểu tử thối, ngươi thực sự là to gan lớn mật, dám xông vào 10 vạn đại quân Hung Nô để cướp công chúa hòa thân, ngay cả Thiên Sơn Phi Tướng Quân ta cũng phải nói một chữ 'phục'!
Sở Phong liền nói:
- Phi Phượng, may mà muội kịp thời chạy tới, bằng không...
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Hừ! Ngươi chỉ coi lời nói của người ta vào tai này ra tai kia! Người ta bảo sau khi ngươi hòa thân thì đợi tại doanh trại, nhưng ngươi lại chạy đi cướp công chúa!
Sở Phong nhỏ giọng nói:
- Muội chỉ bảo ta không đi chứ đâu có bảo ta đợi ở doanh trại...
- Hừ!
Bàn Phi Phượng kẹp lấy bụng ngựa rồi phóng đi như bay, Sở Phong vội vàng giục ngựa đuổi theo, ở bên cạnh hô:
- Phi Phượng! Phi Phượng!
- Hừ! Hiện tại ngươi ôm ấp công chúa, còn đuổi theo làm gì?
- Phi Phượng, muội đừng như vậy mà!
- Hừ! Vậy ngươi muốn ta thế nào?
- Ta...
- Cũng khó trách, công chúa quốc sắc thiên hương, dù cho ai cũng không nỡ dứt bỏ!
Sở Phong chỉ còn cách chuyển đề tài:
- Phi Phượng, sao muội biết mà tìm tới được?
- Còn không phải bởi vì tiểu tử thối ngươi!
Nguyên là, khi Bàn Phi Phượng từ trên núi trở về doanh trại của đại quân Tây chinh nhưng không thấy Sở Phong, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861951/chuong-421.html