Dưới màn đêm, Sở Phong và Bàn Phi Phượng ôm nhau ngồi ở bên doanh trại, từ sau Vân Mộng trạch, chớp mắt đã mấy tháng, hôm nay đột nhiên được gặp lại, sao không thân mật.
- Tiểu tử thối, thời gian ta không có ở bên, ngươi có lúc nào cũng nghĩ đến người ta hay không?
- Có! Mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ!
- Gạt người!
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Vậy vì sao bây giờ mới đến Thiên Sơn tìm người ta?
Sở Phong vẻ mặt đau khổ nói:
- Phi Phượng, muội không biết đấy thôi, sau khi muội đi rồi ta bị truy sát suốt, đánh cho thật khốn khổ!
Bàn Phi Phượng nói:
- Ngươi còn nhớ rõ đã từng đáp ứng ta ba chuyện không? Thứ nhất, mọi chuyện không được cậy mạnh!
Sở Phong oan uổng nói:
- Phi Phượng, ta không cậy mạnh, là họ liên tiếp truy sát ta mà!
- Thứ hai, không được dẻo mép với người khác, nhất là con gái!
- Ta... ta đã rất khắc chế... - Sở Phong đã nói hơi giả dối.
- Thứ ba, trong lòng chỉ có thể có ta, không được có những người khác!
- Ta...
Sở Phong không dám tranh biện, đây là điểm mà hắn phụ Bàn Phi Phượng nhất.
- Hừ! Hiện tại trong lòng ngươi chỉ chứa Trích Tiên Tử và Thiên Ma Nữ, nào còn chỗ cho người ta nữa?
- Không! Phi Phượng, trong lòng ta vẫn đều có muội mà!
- Thật không, vậy nếu như ta bảo ngươi quên Trích Tiên Tử và Thiên Ma Nữ, ngươi có đáp ứng không?
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861941/chuong-415.html