Sở Phong phát hiện công chúa đang nằm trên giường nhưng dựa người ra ngoài rất nhiều, biết có gì không ổn, tiến lên một bước và kéo ra tấm màn, nhưng tựa như bị rắn cắn một nhát, cả người chợt cứng đờ.
Một thân ảnh với dáng người uyển chuyển đang nằm trên giường, quay về hắn mỉm cười, nụ cười ngọt hơn cả mía lùi, quyến rũ như thiên thần, là Huyền Mộng Cơ, mà công chúa thì nằm ở bên người ả, móng tay trái dài ngoằng của Huyền Mộng Cơ thì đã gác ở trên cổ họng công chúa.
Nét mặt công chúa kinh hoàng, không dám phát ra chút thanh âm.
- Sở công tử trở về rồi hả? - Huyền Mộng Cơ nói với giọng dịu dàng như ru.
- Cô muốn thế nào?
Huyền Mộng Cơ cười ngọt ngào:
- Ta chỉ muốn nhìn vị công chúa hòa thân này rốt cuộc đẹp cỡ nào mà thôi, có thể khiến Sở công tử liều mình hộ giá!
- Cô thấy chưa? - Sở Phong lạnh lùng nói.
- Thấy rồi! Rất đẹp, thực sự là rất đẹp, đẹp đến nỗi ngay cả ta cũng động tâm, huống chi người đa tình như Sở công tử đây, thảo nào! Thảo nào!
Vừa nói vừa lấy tay vỗ nhè nhẹ lên mái tóc dài của công chúa, nhưng móng tay sắc nhọn thì không rời khỏi cổ họng của công chúa nữa phân nào, công chúa càng thêm hoảng hốt sợ hãi.
- Rốt cuộc là cô muốn gì? - Sở Phong kiệt lực áp chế lửa giận.
Huyền Mộng Cơ vừa vỗ về mái tóc của công chúa, vừa mềm giọng nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861937/chuong-412.html