Sở Phong rốt cuộc thấy được dung nhan của công chúa, tuổi tầm đôi chín, tú mi cong cong, thanh nhã thoát tục, hai mắt trong như trăng sáng, đôi môi mềm mại đỏ thắm như anh đào, băng cơ ngọc phu, tựa như mỡ đặc, gương mặt như phù dung, tận hiển vẻ khoan thai trang nhã nhưng lại kiều diễm như hoa đào, một mái tóc thật dài xỏa xuống bờ vai, thực sự thiên sinh lệ chất, quốc sắc thiên hương.
Tuy nhiên điều làm cho Sở Phong giật mình không phải là tiên tư ngọc chất của công chúa mà là cái vẻ u sầu thản nhiên ở giữa trán nàng, thoáng chốc hắn đã nghĩ ra.
- Là cô à?
Sở Phong rốt cuộc nhận ra vị công chúa hòa thân trước mắt này chính là nữ tử che mặt ngày đó trên đường cầu chẩn ở Đại Đồng, lại gặp gỡ ở trước phần mộ xanh của Chiêu Quân.
- Sở tướng quân, có phải là rất bất ngờ đúng không? - Hai mắt công chúa nhìn thẳng Sở Phong.
- Công chúa đã sớm biết là tôi ư?
Công chúa không lên tiếng, Sở Phong cũng không có hỏi lại, bởi vì nơi này thực sự không phải là chỗ để nói chuyện, hắn đang suy tư làm sao để trở lên đỉnh núi. Nếu như chỉ một thân một mình thì tất nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng mang theo công chúa thì cũng không phải là chuyện dễ.
"Rắc!"
Cây tùng dưới chân đột nhiên vang lên một tiếng rất nhỏ, hai người nhìn nhau, trong mắt công chúa lộ ra mấy phần kinh hoàng, tiếng hí thê thảm của bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861924/chuong-406.html