Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phong dẫn đội ngũ hòa thân rời khỏi trấn nhỏ, bất giác đã tới Thập cửu chiết câu. Trên thực tế Thập cửu chiết câu là một hẻm núi ngoằn ngoèo, bởi vì bên cạnh có một thung lũng chảy qua cho nên mới có tên gọi là Thập cửu chiết câu.
Chưa vào sơn cốc, Sở Phong đã cảm thấy rét cả lòng! Hai bên sơn cốc núi non cao vút, hiểm trở gồ ghề, hiện tại đã vào mùa đông giá rét, ở đây lại là chân núi Thiên Sơn nên trên núi đều trải một tầng tuyết đọng dày. Cửa cốc rất chật, chỉ cho phép một chiếc xe đi qua.
Sở Phong mở đường trước, dẫn đội ngũ đi vào sơn cốc. Sơn cốc uốn lượn quanh co, có tới 19 chỗ ngoặt, thảo nào có tên gọi Thập cửu chiết câu.
Đội ngũ vòng qua một chỗ ngoặt cuối cùng, phía trước chính là ngõ ra sơn cốc, nơi đây cũng chỉ cho phép một xe đi qua. Đội ngũ đã đi tới ngõ ra, bốn phía vẫn một mảnh bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi thậm chí có chút áp lực.
"Dát -- "
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng phượng hót, trong lòng Sở Phong giật thót, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con kim phượng màu sắc rực rỡ đang lượn quanh bầu trời, hướng về phía dưới kêu một tiếng.
- Phi Phượng!
Sở Phong cơ hồ bật thốt lên gọi, đúng lúc này, "Vù vù vù vù..." Có vài bóng người đột nhiên lướt vào từ cửa cốc, hai sát thủ Huyết Ảnh Lâu, ba võ sĩ Đông Doanh. Sở Phong liếc mắt nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861913/chuong-402.html