Sở Phong trong lòng trầm xuống, hầu như muốn đánh vỡ cửa xe mà vào, bên trong xe lại truyền ra tiếng nói của công chúa:
- Sở tướng quân, ta... Ta không sao!
Thanh âm hơi gấp gáp, hiển nhiên là bởi vì vừa rồi xe ngựa bị xóc nảy và vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định tâm tình.
Y Lan đau đến nỗi đã nhỏ ra hai giọt nước mắt, hai hàm răng trắng tinh cắn chặt đến độ vang lên "kèn kẹt", nhưng không có tiếng rên, cũng coi như quật cường.
Sở Phong đột nhiên nhớ tới, vừa rồi khi mình thúc ngựa tiến lên, Y Lan cũng không có nhân cơ hội đào tẩu, hơn nữa đám Hồi nhân cũng không có ý cứu cô.
Hắn vội buông tay ra và nói:
- Cô...không có việc gì chứ?
- Ta... không có việc gì! - Y Lan cắn răng, hiển nhiên cơn đau vẫn còn chưa tiêu.
Sở Phong hơi xấu hổ:
- Tôi không phải cố ý, chỉ là nhất thời tình thế cấp bách...
Y Lan nói:
- Tướng quân là vì bảo vệ công chúa nên sốt ruột, ta sao dám trách cứ tướng quân!
Sở Phong hỏi:
- Vừa rồi tập kích chúng tôi là người Hồi hả?
- Đúng thế!
- Vậy chuẩn bị phục kích chúng tôi tại Tam Giáp cốc... Nguồn truyện: truyentop.net
- Cũng là họ!
- Vậy cô nương và họ...
- Họ là bộ tộc Y Hách Ngõa Ni! Ta nói rồi, tộc Hồi chúng tôi phân hai đại phái hệ, Cách Địch Mục bộ và Y Hách Ngõa Ni bộ!
- Vậy vì sao họ phải tập kích công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861896/chuong-395.html