Một ngày, đội ngũ hòa thân đi tới Bồ Châu, Bồ Châu cách Trường An không xa. Sở Phong vẫn ở bên cạnh cùng công chúa đánh cờ kịch liệt, song phương đang hô gọi liên tiếp, hiển nhiên đã tới tàn cục, khẩn trương vạn phần, chỉ nghe thấy Sở Phong hét lớn một tiếng: "Mã 7 tiến 9!" Sau đó vung tay cười to:
- Công chúa, mã của tôi đã nhập ngọa tào*, 'tướng' của công chúa đã không thể ra ra được, thắng cục đã định!
(*)ngọa tào: nằm chuồng, tức là đã vào vị trí sát Tướng!
Công chúa không chút hoang mang nói:
- Sở tướng quân, bên cạnh 'mã' của ngươi có 'tốt' của phe mình cản chân mã, làm sao có thể Mã nhập ngọa tào? Sở tướng quân nhớ lầm hả?
Sở Phong ngẩn ra:
- Đâu có, rõ ràng tôi nhớ là đã bình 'tốt' đi rồi mà?
- Đúng là tướng quân đã 'bình' tốt đi, tuy nhiên vừa lúc bình đến chỗ cản chân!
- Không thể nào, 'mã' của tôi vẫn đang mai phục, chính là đợi để nhập ngọa tào, sao lại để tự vướng chân mã? Công chúa nhớ lầm rồi!
- Nếu 'tốt' đó của tướng quân không có vướng chân mã, sao ta lại cho 'xe' đi, để cho 'mã' của tướng quân nhập ngọa tào?
- Tôi bình 'tốt' đánh xe của công chúa, đương nhiên xe của công chúa phải đi!
- Không phải, ngươi bình 'tốt' vướng chân mã nên xe của ta mới đi!
Hai người bắt đầu ngươi một câu, ta một câu tranh cãi, nhất thời tranh đến mức mặt đỏ tới mang tai, những binh sĩ bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861878/chuong-386.html