Lại nói đội ngũ hòa thân một đường đi vội về hướng nam, đã ra khỏi đại thảo nguyên, nhưng đội ngũ cũng không dừng lại mà tiếp tục tiến lên. Vương Nguyên ở phía trước, Hoa Kinh, Hoa Tuấn thì đi theo sát hai bên xe ngựa của công chúa.
Sắc trời dần dần tối, đội ngũ cũng đi chậm lại.
- Sở tướng quân có ở đó không?
Bên trong xe đột nhiên truyền ra lời công chúa hỏi.
Nguyên là dọc theo đường đi, đội ngũ hoặc dừng hoặc đi đều là Sở Phong ở phía trước lớn tiếng hô, nghiễm nhiên như một vị tướng quân đang ra lệnh, hiện tại đoạn đường này đột nhiên không nghe được tiếng của Sở Phong nữa, công chúa nhịn không được hỏi vậy.
Hoa Kinh nói:
- Công chúa, Sở tướng quân vì sợ thiết kỵ Mông Cổ đuổi theo nên một mình đi chặn lại!
- Hả? Một mình Sở tướng quân đi chặn thiết kỵ Mông Cổ? - Thanh âm công chúa vô cùng hoảng hốt.
- Sở tướng quân lệnh chúng tôi bảo vệ công chúa ra khỏi thảo nguyên, còn Sở tướng quân thì một mình cản đường thiết kỵ Mông Cổ, sinh tử chưa rõ! - Hoa Tuấn hơi kích động nói.
- Hiện tại đã ra khỏi đại thảo nguyên chưa? - Công chúa hỏi.
- Đã ra khỏi rồi!
- Vậy vì sao không đợi Sở tướng quân?
- Sở tướng quân bảo chúng ta không cần chờ!
Bên trong xe thoáng trầm mặc, Hoa Tuấn đột nhiên xuống ngựa "Phịch" quỳ xuống đất và nói:
- Công chúa, tôi muốn đi tìm Sở tướng quân, cầu công chúa chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861871/chuong-382.html