Sở Phong lần tìm mỗi một góc trong hội hoa đăng nhưng vẫn tìm không thấy bóng dáng Lan Đình đâu. Hắn thất hồn lạc phách trở lại phủ Thừa tướng, Hoa Tuấn đi tới trước mắt, vừa thấy Sở Phong như vậy thì giật mình:
- Sở huynh, làm sao vậy?
- Y Tử cô nương... không thấy đâu!
Sở Phong nói giọng chán nản.
- Hả?
Hoa Tuấn ngạc nhiên:
- Thượng Quan Y Tử không phải là đang ở trong phòng sao, sao lại không thấy?
- Cái gì!
Sở Phong nắm lấy tay Hoa Tuấn:
- Huynh nói Y Tử cô nương đang ở trong phòng hả?
- Đúng thế! Trước đó ta thấy cô ấy trở về một mình, còn hỏi sao cô ấy không có trở về cùng huynh thì cổ chỉ cười rồi trở về phòng của mình, Sở huynh...
Sở Phong đã như mũi tên lao về hướng phòng của Lan Đình.
Lan Đình đang ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn đặt đôi thỏ ngọc bằng gốm, nàng nhìn đến xuất thần, đột nhiên "Phanh" một tiếng, cửa phòng bị mở tung ra, thấy Sở Phong xông vào trong.
Lan Đình bị khiến cho giật mình, mới vừa đứng lên Sở Phong đã nắm lấy hai tay nàng, nói giọng kích động:
-Y Tử cô nương, thì ra cô đang ở đây à?
Lan Đình ngạc nhiên:
- Sở công tử, có chuyện gì vậy?
- Tôi...tôi tưởng là đã tìm không thấy cô nữa!
- Ta thấy công tử đột nhiên bỏ đi thì một mình quay trở về phủ Thừa tướng, công tử... tìm ta hả?
- Không... không có, cô không có việc gì là tốt rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861845/chuong-370.html