🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lại nói bên ngoài phủ Thừa tướng ở kinh thành, Sở Phong mở ra bức thư, là thư do Mộ Dung tự tay viết.

Sở huynh thân mến:
"Sở huynh, ngu huynh có một chuyện muốn nhờ, mong rằng Sở huynh tương trợ! Sở huynh còn nhớ chuyện [Hồi Loan Tàng Anh] không, chính là bức thêu do châu mục Tô Châu Vương đại nhân tiến hiến thiên tử. Ngu huynh biết được, [ Hồi Loan Tàng Anh] tỏa ra vi hương, nếu gặp xạ hương sẽ thành dị độc, có thể trí mạng. Thiên tử rất thích xạ hương, Sở huynh bất kể như thế nào cũng phải chặn lại bức thêu này từ trong tay Vương đại nhân, vạn lần không được dâng cho thiên tử, bằng không Mộ Dung thế gia sẽ gặp nguy hiểm! Ngu huynh biết đây là yêu cầu quá đáng, nhưng việc này liên quan đến tồn vong của toàn Mộ Dung gia, khẩn cầu Sở huynh tương trợ, ngu huynh sẽ khấu đầu sau!"

Mộ Dung thân bút!

Phía sau còn kèm theo phương pháp làm sao để làm tan đi vi hương trên [ Hồi Loan Tàng Anh], Sở Phong xem xong, chưa nói hai lời đã xoay người đi thẳng vào thư phòng của thừa tướng.

Hoa thừa tướng vẫn còn đang trong thư phòng, chợt thấy Sở Phong bước vội đến, thần sắc còn mang theo ngưng trọng mới hỏi:
- Sở thiếu hiệp...

- Thừa tướng, tại hạ có một chuyện cần hỏi ý kiến? Châu quan các nơi vào kinh báo cáo công tác, không biết thiên tử khi nào mới tiếp kiến?

Hoa thừa tướng có chút khó hiểu, nói:
- Vốn định hôm nay tiếp kiến, tuy nhiên bởi vì việc công chúa xuất giá sắp tới, đêm nay có tổ chức long trọng hội hoa đăng cho nên dời lại sau ngày công chúa xuất giá mới tiếp kiến!

Nguy hiểm thật!

Sở Phong kêu thầm, lại nói:
- Thừa tướng, tại hạ có một chuyện muốn nhờ...

Tại một hành quán ở kinh thành, châu mục Tô Châu Vương đại nhân đang nghỉ ngơi thì chợt có tôi tớ đi vào, là Vương Tùy, y khom người nói:
- Đại nhân, Hoa thừa tướng phái người mời đại nhân tới tướng phủ gặp mặt!

Vương đại nhân giật mình, mình chẳng qua chỉ là một châu mục Tô Châu mà cần phải Hoa thừa tướng phái người mời gặp? Hắn vội vã hỏi:
- Có biết là vì chuyện gì không?

- Người đến cũng không nói gì!

Vương đại nhân hơi thấp thỏm trong lòng, không dám chậm trễ, vội vàng quần áo nón nảy chỉnh tề, khi đi ra khỏi hành quán đã thấy một thị vệ đang chờ ở bên ngoài, chính là Hoa Tuấn.

Hoa Tuấn khom người nói:
- Vương đại nhân, thừa tướng nghe nói đại nhân tại Tô Châu rất có thành tích cho nên đặc biệt mời gặp! Kiệu đã được chuẩn bị, mời Vương đại nhân!

Bên cạnh quả nhiên đã có sẵn một cây kiệu, Vương đại nhân hơi sửng sốt, phủ thừa tướng không ngờ chuẩn bị kiệu tới đón, hình như có chút không tầm thường, tuy hắn cảm thấy hơi bất an những cũng chỉ đành lên kiệu, Vương Tùy cũng theo ở phía sau.

Hai tên kiệu phu gánh kiệu đi thẳng một đường cho đến tướng phủ, đang đi trên đường thì đột nhiên có tiếng la "Có cướp!" Tiếp theo một cô gái tóc tai bù xù la ó lao ra, Hoa Tuấn đảo mắt thấy tại góc đường có một bóng đen đang hoang mang lướt qua, biết nhất định là tên ăn cướp. Cái này thì không thể bỏ qua, dưới chân thiên tử lại có người dám ăn cướp ngay trên đường à? Thân hình hắn lóe lên, trực tiếp đuổi theo!

Cô gái kia có thể là nóng ruột muốn lấy tiền về nên vừa la vừa ba chân bốn cẳng chạy, không ngờ bị va vào kiệu của Vương đại nhân, húc cho cả người lẫn kiệu ngã đổ ra đất.

Cô gái kinh hãi, vội vàng nâng Vương đại nhân dậy, vừa giúp Vương đại nhân phủi đi bụi trên người vừa nói giọng hoảng hốt:
- Đại nhân, ngài không sao chứ, tiểu nhân mới bị cướp mất túi tiền! - Giọng nói có chút kỳ lạ, không quá thuần tuý.

Vương đại nhân đứng lên, đang muốn giáo huấn cô gái lỗ mãng này một trận thì cô kia cũng đã la lên rồi lao về phía góc đường đuổi theo bóng đen. Vương đại nhân vừa tức vừa giận, trong miệng thầm mắng: "Điêu dân!"

Vương Tùy bước nhanh đến trước người Vương đại nhân, đưa tay vừa phủi đi vết bụi trên người, vừa nói:
- Đại nhân không có bị thương gì chứ?

Hoa Tuấn đuổi vòng trở về, thấy kiệu bị nghiêng đổ, còn Vương đại nhân thì trên người toàn bụi bặm, ngạc nhiên nói:
- Vương đại nhân, đây là...

Vương Tùy nói:
- Cái cô vừa rồi la bị trộm tiền đã đụng ngã đại nhân!

Hoa Tuấn ngẩn ra, cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa rồi hắn đuổi theo bóng đen kia đã phát giác khinh công của bóng đen rất cao, không giống như là kẻ trộm thông thường.

Vương đại nhân rốt cuộc đã đến phủ Thừa tướng, chưa vào phòng khách thì Hoa thừa tướng đã tự mình ra nghênh tiếp:
- Vương đại nhân đã tới rồi hả? Mời!"

Vương đại nhân thật có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng khom người nói:
- Hạ quan tham kiến thừa tướng đại nhân!

- Vương đại nhân không cần đa lễ, lão phu nghe nói Vương đại nhân cai quản Tô Châu rất có thành tích cho nên mời Vương đại nhân gặp gỡ!

Vương đại nhân vội vàng nói:
- Đây đều nhờ vào hồng phúc của hoàng thượng, hạ quan nào có công lao gì đâu?

Vương đại nhân ngồi xuống uống trà, Hoa thừa tướng thuận miệng hỏi việc của Tô Châu, Vương đại nhân cũng đối đáp trôi chảy, đâu vào đấy. Hoa thừa tướng không ngừng gật đầu, có phần thoả mãn, Vương đại nhân vốn vẫn còn thấp thỏm bất an cuối cùng cũng chậm rãi yên lòng. Nguồn truyện: truyentop.net

Tán gẫu một lúc, Hoa thừa tướng nói:
- Nghe nói gấm Tô Châu rất nổi danh, lần này Vương đại nhân vào kinh báo cáo công tác, còn cố ý chuẩn bị một bức thêu [Hồi Loan Tàng Anh] để tiến hiến hoàng thượng có phải không?

Vương đại nhân liền nói:
- Đúng vậy!

Hoa thừa tướng loát râu mép:
- Phu nhân ta rất thích thưởng thức gấm Tô Châu, mỗi lần đến Ngô Trung đều khen không dứt miệng. Bức [ Hồi Loan Tàng Anh] này nhất định là vật phi phàm, không biết Vương đại nhân có thể để cho phu nhân ta xem thử được không?

Có thể giúp thừa tướng phu nhân vui vẻ, Vương đại nhân tất nhiên là cầu còn không được, vội vàng nói:
- Vừa may hạ quan có mang theo bức thêu này trên người, thừa tướng chờ một lát!

Nói rồi sờ tay vào ngực mò mẫm, nhưng sắc mặt thoáng cái trắng xanh, [Hồi Loan Tàng Anh] đã không cánh mà bay!

Hoa thừa tướng thấy Vương đại nhân bất chợt cứng đơ, thần sắc rất lì lạ mới hỏi:
- Làm sao vậy?

- [Hồi Loan Tàng Anh]...đã không thấy...
Vương đại nhân lớ ngớ miệng nói.

- Hả? Vương đại nhân có phải để ở hành quán rồi không?

- Không... không có! Đây là vật để tiến hiến thiên tử nên hạ quan chưa bao giờ dám để nó rời khỏi người!
Sắc mặt Vương đại nhân trắng bệch một mảnh, [Hồi Loan Tàng Anh] không còn, có thể coi như tội khi quân, nhẹ thì sung quân, nặng thì tử tội, hắn thực sự kinh sợ!

Sở Phong vẫn đang ở bên ngoài nhìn lén, cũng rất giật mình. Hoa Tuấn ở bên cạnh, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là cô gái kia...

Sở Phong vội hỏi:
- Tuấn huynh, chuyện gì vậy?

Hoa Tuấn nói:
- Trên đường Vương đại nhân tới tướng phủ từng bị một cô gái đụng ngã xuống đất!

Ngay sau đó Hoa Tuấn kể lại việc có một cô gái la là bị trộm tiền, lại nói:
- Bóng đen đó khinh công rất cao, tuyệt không phải là tên trộm bình thường!

Sở Phong vội hỏi:
- Huynh có nhìn được phương hướng chạy trốn của bóng đen đó không?

- Là hướng Tây Môn!

Lời Hoa Tuấn còn chưa dứt, Sở Phong đã phi thân lao đi.

Trên một sườn núi nhỏ ở ngoại thành phía Tây kinh thành, có hai bóng người đang ngồi dưới sườn núi, hai bàn tay đang cầm một bức thêu để xem. Hai người một thân y phục võ sĩ, vải đen che mặt, sau lưng là đao võ sĩ, thân hình diễm lệ lả lướt, chính là Thiên Tuyết và Thiên Diệp.

Không hề nghi ngờ, vừa rồi cô gái bị trộm tiền trên đường và bóng đen chính là hai người họ.

- Tỷ tỷ, bức thêu [Hồi Loan Tàng Anh] này thực sự là tinh diệu, nghe nói là do chuyên gia thêu nổi danh nhất Tô Châu tự tay thêu, nếu như cô ấy thêu thêm một cái thì tốt rồi, tỷ tỷ một cái, muội một cái !

- Muội thích thì cứ cầm đi!

- Tỷ tỷ không muốn hả?

- Muội thu cũng như nhau cả!

Thiên Diệp cười nói:
- Tên châu mục bị cướp mất bức thêu này, không biết làm sao để báo cáo kết quả công tác với Hoàng thượng nhỉ, có thể bị tháo xuống mũ ô sa hay không?

Thiên Tuyết nói:
- Đâu chỉ bị tháo xuống mũ ô sa? Tỷ thấy ngay cả cái đầu của hắn cũng bị tháo xuống luôn!

- Hả?
Thiên Diệp hơi kinh hãi:
- Bức thêu này quan trọng như vậy sao?

- Mặc kệ nó đi, dù sao thì Đông Thổ cũng không có một tên quan tốt!

Thì ra hai chị em Đông Doanh này thích [Hồi Loan Tàng Anh], không ngờ trộm lấy làm của riêng.

Hai người đang thưởng thức, trên đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói trong trẻo:
- Hai em thưởng thức xong chưa, xong rồi thì cũng nên vật quy nguyên chủ đi chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.