Bóng đen kia đang muốn lao qua cửa sổ, bỗng nhiên thấy Sở Phong giống như một vệt sáng vọt tới thì kinh hãi, đầu ngón chân khẽ điểm lên bệ cửa sổ vội phi thân tránh đi, nhanh chóng vô cùng. Trong lòng Sở Phong lo lắng cho Lan Đình nên không dám đuổi theo, vội lao qua cửa sổ vào phòng, mải móng dùng tay vén màn lên, chỉ thấy Lan Đình vẫn ngủ ở trên giường, nhẹ nhàng lật chăn lên, thấy tóc mai vương trên má, nửa chiếc cổ trắng ngần lộ ra, đôi mắt hơi khép, đôi môi anh đào đang mỉm cười ngọt ngào, đẹp không thể nào tả được.
Lan Đình bị giật mình tỉnh giấc liền từ từ mở mắt ra, đột nhiên thấy một nam tử đang đứng trước giường, hai tay đang vén màn ngơ ngác nhìn mình, chính là Sở Phong!
Nàng giật mình kêu "a" một tiếng:
- Sở công tử, công tử... công tử....
Khuôn mặt nàng đã đỏ bừng đến tận mang tai.
Sở Phong càng sợ hơn, vội vàng buông màn xuống, trên mặt nóng bừng lên, miệng líu ríu:
- Y Tử cô nương, tôi... tôi...
Hắn líu cả lưỡi lại không giải thích được gì cả.
"Vù!"
Phượng tỷ cũng đã bay quả cửa sổ tiến vào, Sở Phong mừng rỡ vội nói:
- Phượng tỷ, tỷ... tỷ mau... mau giải thích với Y Tử cô nương, tôi... tôi...
Phượng tỷ thấy Lan Đình trong màn đã đỏ bừng mặt thì cũng hiểu được vài phần, nhưng lại giả vờ kinh ngạc:
- Ôi! Sở công tử đã làm gì vậy? Sao nửa đêm canh ba lại xông vào khuê phòng người ta?
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861810/chuong-352.html