Lan Đình thấy vị nữ tử che mặt trước mắt này có khí chất trang nhã cao quý, hai mắt hết sức ấm áp hiền hòa, không hề có vẻ tự cao tự đại, nhưng nhìn qua thị nữ đứng phía sau thì lại có vẻ đanh đá.
Lan Đình hỏi nữ tử che mặt kia: - Xin hỏi tiểu thư có bệnh gì?
Không chờ nữ tử che mặt mở miệng, Tiểu Thanh đã tranh nói: - Cô là đại phu, tiểu thư nhà ta có bệnh gì thì phải do cô nói cho tiểu thư nhà ta mới đúng chứ. Nếu như tiểu thư nhà ta biết được bệnh của mình thì còn cần xem bệnh làm gì?
Lan Đình mỉm cười: - Người làm nghề y quan trọng nhất là nhìn, ngửi, hỏi, quan tâm, nếu tiểu thư đã không nói được bệnh thì mời tiểu thư đưa tay ra!
Nữ tử che mặt đặt tay lên mặt bàn, Lan Đình cẩn thận xem mạch, nói: - Mạch tượng của tiểu thư bình thường, không thấy có bệnh gì, không biết tiểu tử muốn xem bệnh gì?
Tiểu Thanh lại tranh nói: - Cô không thấy tinh thần của tiểu thư nhà ta không tốt hay sao, còn nói mạch tượng bình thường?
Lan Đình nói: - Thân thể tiểu thư nhà cô không có gì đáng ngại, còn tinh thần không tốt là do tâm tình phiền muộn gây nên!
- Vậy phải dùng thuốc thế nào?
- Không cần dùng thuốc, chỉ cần thả lỏng tinh thần, giải phóng tâm tình, bệnh tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp!
Tiểu Thanh được thể lấn tới: - Tiểu thư nhà ta nếu có thể giải phóng được tâm tình thì còn cần tới xem bệnh sao? Cô không thể bốc thuốc, xem ra hôm nay thiên hạ đệ nhất y tử chỉ là có danh mà không có thực!
Đối với Tiểu Thanh không nói lý này, Lan Đình cũng không tìm được cách nào cãi lại. Lúc vừa rồi Sở Phong nghe Tiểu Thanh nói chuyện với nữ tử che mặt, đã biết cô ta cố tình muốn gây khó dễ, bèn ha ha cười: - Bệnh này chỉ là bệnh nhỏ, chi bằng cho tại hạ thử một lần?
- Ngươi là ai? Tiểu Thanh nhướng mày hỏi.
- Ta sao... ta là... đệ tử khai môn của vị thầy thuốc này! (đệ tử khai môn: đệ tử đầu tiên)
Lan Đình vừa nghe xong thiếu chút nữa thì phì cười.
Tiểu Thanh nói: - Sư phụ ngươi cũng ko biết, làm sao ngươi biết được?
Sở Phong nói: - Không phải vậy, sư phụ ta chuyên trị nghi nan tạp chứng, những bệnh nhỏ thế này đều do tại hạ làm thay!
- Được! Vậy ngươi nói xem!
- Trước tiên để tại hạ bắt mạch tiểu thư nhà cô đã!
- Không phải sư phụ ngươi vừa mới nói tiểu thư nhà ta mạch tượng bình thường sao?
- Không phải thế, vừa rồi sư phụ ta chỉ xem ngoại mạch, còn chưa xem nội mạch!
- Mạch cũng chia nội ngoại?
- Đâu chỉ có nội ngoại! Mạch còn chia ra động mạch, trầm mạch, trì mạch, sổ mạch, hoạt mạch, sáp mạch, hư mạch, thực mạch, phục mạch, nhược mạch, khẩn mạch, huyền mạch, tán mạch, cách mạch...
Thường ngày Sở Phong nghe Lan Đình nói cũng biết không ít, vì vậy một mạch nói liền hai mươi loại mạch tượng, khiến cho Tiểu Thanh mù mờ chả biết ra làm sao. Tiểu Thanh cũng không phân biệt được thật giả, bèn nói: - Được rồi, tiểu thư, chúng ta lại để hắn bắt mạch lần nữa, xem hắn nói thế nào?
Nữ tử che mặt lại đặt tay lên bàn, chỉ thấy cánh tay trắng muốt mịn màng, mượt mà trơn nhẵn, mười ngón nhỏ và thuôn dài rất đẹp.
Sở Phong đang muốn đặt ba ngón tay lên cổ tay trắng muốt để xem mạch, nhưng Tiểu Thanh đã quát lên: - Chờ một chút! Tay tiểu thư nhà ta có thể tùy tiện chạm vào sao?
Sở Phong ngạc nhiên: - Không chạm làm sao bắt mạch?
Tiểu Thanh giương mi lên: - Ngươi là đại phu, chắc chắn phải có cách!
Sở Phong nghĩ một lát, nói: - Xem ra chỉ còn cách dùng... Huyền Ti Chẩn Mạch!
Tiểu Thanh kinh ngạc: - Ngươi cũng biết Huyền Ti Chẩn Mạch?
Sở Phong thờ ơ đáp: - Chút tài mọn này chỉ là công phu cơ bản mà thôi! Vừa nói vừa lấy từ trong người ra một sợi tóc dài thật đen.
Lan Đình hơi ngạc nhiên, sợi tóc này chính là sợi tóc mà mình giấu trong gói trà Mông Đỉnh Hoàng Nha để thử Phù quản gia lúc trước! Lúc đó Mộ Dung đã lấy sợi tóc ra, không ngờ lại bị Sở Phong lấy đi, còn giấu ở trong người! Nghĩ đến đây trên mặt Lan Đình nổi lên một vầng đỏ ửng.
Sở Phong cũng không để ý đến mặt Lan Đình đỏ lên, hắn buộc sợi tóc lên cổ tay nữ tử che mặt, sau đó dùng ba ngón tay nắm ở một đầu, nheo nheo hai mắt, giả bộ đang xem mạch.
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy nghi ngờ: - Huyền Ti Chẩn Mạch là thế này sao?
- Suỵt!
Sở Phong đặt ngón trỏ lên môi hô nhỏ một tiếng, ý bảo Tiểu Thanh đừng làm phiền hắn, Tiểu Thanh đành phải im lặng, Lan Đình phải cố bấm bụng nếu không đã cười lớn lên rồi!
Sở Phong một mặt làm ra vẻ nghiêm túc bắt mạch qua sợi tóc, một mặt gật gù đắc ý nói: - À, tiểu thư nhà cô có phải mấy ngày gần đây ăn cơm không ngon đúng không?
Tiểu Thanh ngẩn ra, không ngờ Sở Phong nói cái đã đúng, nhưng miệng lại nói: - Tiểu thư nhà ta tinh thần không tốt, đương nhiên là ăn cơm không ngon!
Sở Phong lại nói: - Tiểu thư nhà cô có thỉnh thoảng cảm thấy trong lòng bị đè nén phiền muộn đúng không?
Tiểu Thanh lại ngẩn ra, nhưng vẫn nói: - Tinh thần không tốt, đương nhiên trong lòng phải phiền muộn!
Sở Phong tiếp tục nói: - Như vậy tiểu thư nhà cô có phải có lúc mắt phải bị nháy liên tục?
Tiểu Thanh cùng nữ tử che mặt nhìn nhau, thầm nghĩ: chẳng lẽ người này thật sự biết Huyền Ti Chẩn Mạch? Cũng không dám coi thường hắn nữa! Thế là nói: - Vậy ngươi nói xem vì sao có lúc mắt phải của tiểu thư nhà ta lại nháy liên tục?
Sở Phong nói: - 'Tả nhãn khiêu tai, hữu nhãn khiêu phúc!', nói chung tiểu thư nhà cô sắp có việc vui, cho nên mắt phải mới nháy!
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Sở Phong, vô cùng kinh ngạc, mà vẻ u sầu giữa trán nữ tử che mặt kia càng thêm nặng nề! (Mắt trái nháy thì có họa, mắt phải nháy thì có phúc!)
Tiểu Thanh nói: - Ta chỉ nghe nói 'Tả nhãn khiêu tài, hữu nhãn khiêu tai', chưa từng nghe qua 'Tả nhãn khiêu tai, hữu nhãn khiêu phúc!' bao giờ? (Mắt trái nháy thì có tiền, mắt phải nháy thì có tai họa!)
Sở Phong nói: - Cái kia là cách nói của dân gian, còn cái này của ta là do... [Hoàng Đế Nội Kinh] nói!
Tiểu Thanh làm sao biết được [Hoàng Đế Nội Kinh] kia có nói những lời này hay không, bèn nói: - Ta thấy là ngươi đang đoán mệnh thì phải, có điều ngươi cũng đã nói ra được bệnh tình tiểu thư nhà ta. Hiện tại tiểu thư nhà ta tâm tình phiền muộn, phải dùng thuốc như thế nào? Ngươi cũng đừng học theo sư phụ ngươi nói một câu 'giải phóng tâm tình' là xong đâu đấy!
Sở Phong cười nói: - Sư phụ ta đã nói phương thuốc tốt nhất, tuy nhiên nếu như tiểu thư nhà cô cứ muốn uống thuốc cũng được. Bây giờ ta cho cô một phương thuốc, cô hãy chú ý nghe cho kỹ!
Quả nhiên Tiểu Thanh đã vểnh hai tai lên nghe.
Sở Phong nói: - Cô dùng nửa cân con hoàng kình, nửa cân Bắc kỳ, nửa cân Điền thất, nửa cân táo, nửa cân cam, dùng hai thùng nước đun cô lại còn hai chén, sau đó không cần uống, cứ đổ đi là xong!
Tiểu Thanh ngẩn ra, sau đó trừng hai mắt quát lên: - To gan! Ngươi dám trêu đùa tiểu thư nhà ta?
Nhưng nữ tử che mặt kia đã phì cười, vẻ u sầu trên trán cũng tan đi vài phần. Nàng dịu dàng đứng lên, hơi khom người với Sở Phong, nói: - Phương thuốc của công tử quả là linh nghiệm, đã làm phiền rồi!
Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng: - Tiểu thư nhà ta không thèm so đo cùng ngươi, lần sau đừng có bốc thuốc lung tung! Tiểu thư, chúng ta đi! - Nói xong kéo nữ tử che mặt rời đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
- Chờ một chút! Sở Phong gọi với theo, nữ tử che mặt quay người lại, Sở Phong nói: - Hai mắt cô nương ẩn chứa u sầu, trong lòng có điều gì phiền muộn, nếu không ngại có thể nói ra! Biết đâu tại hạ có thể giúp được!
Hai hàng lông mày Tiểu Thanh nhếch lên: - Hừ! Ngươi chỉ là một tên thảo dân, có thể có bản lĩnh gì...
- Tiểu Thanh! Không được vô lễ! Nữ tử che mặt khẽ quát Tiểu Thanh rồi nói với Sở Phong: - Ý tốt của công tử ta xin nhận, cáo từ!
Sở Phong nhìn nàng thản nhiên rời đi, nhớ tới trên trán nàng đượm vẻ u sầu, không nhịn được trong lòng có chút phiền muộn!
- Sở công tử, người đã đi rồi, công tử vẫn còn nhìn theo sao?
Sở Phong mỉm cười thu hồi lại ánh mắt.
Lan Đình cười nói: - Sở công tử, [Hoàng Đế Nội Kinh] ta đã xem hơn chục lần, nhưng cũng không hề thấy câu nào là 'Tả nhãn khiêu tai, hữu nhãn khiêu phúc' cả!
Sở Phong thở dài: - Trong lòng cô ấy đã chất đầy phiền muộn, nếu như tôi lại nói 'hữu nhãn khiêu tai' thì chẳng phải lại khiến cô ấy thêm sầu nữa sao?
- Hình như vẻ u sầu của cô ấy đã nhiễm sang cho công tử thì phải?
Sở Phong ngẩn ra, không nhịn được cười buồn một tiếng.
Lan Đình vừa cười vừa nói: - Vừa rồi công tử dùng 'Huyền Ti Chẩn Mạch', thật khiến cho người khác mở rộng tầm mắt, không biết công tử trở thành đệ tử khai môn của ta lúc nào vậy?
Sở Phong nói: - Hằng ngày tôi đều cầm cái hòm thuốc cho Y Tử cô nương, chẳng lẽ còn không phải là đệ tử của Y Tử cô nương?
Lan Đình cười nói: - Ta chỉ nghe nói quan môn đệ tử, chứ chưa nghe nói có khai môn đệ tử bao giờ! (đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng; chỉ nói quan môn đệ tử chứ không nói khai môn đệ tử bao giờ, đệ tử đầu tiên gọi là nhập thất đệ tử)
- Y Tử đã từng thu đồ đệ rồi sao?
Lan Đình lắc đầu, Sở Phong cười nói: - Như vậy có gì sai, quan môn đệ tử là đệ tử cuối cùng, còn khai môn đệ tử tất nhiên là đệ tử đầu tiên rồi!
Lan Đình vừa nghe xong vừa vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao, nói: - Sao ngươi không nói ngươi là nhập thất đệ tử của ta cho đơn giản?
Sở Phong cười hì hì: - Cô không khai môn, làm sao tôi nhập thất được? (khai môn là mở cửa, nhập thất là vào phòng, ý Sở Phong là cô không mở cửa thì sao ta có thể vào phòng được
Lan Đình tức thì á khẩu, hắn nói cưỡng từ đoạt lý như vậy, cho dù Lan Đình có sáng tạo nhanh nhẹn đến mấy cũng đành phải thua Sở Phong một bậc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]