Đêm đó Lan Đình đang trong phòng thì có người gõ cửa, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa Lan Đình liền biết là Sở Phong, bởi vì dọc theo đường đi hầu như đêm nào Sở Phong cũng gõ cửa phòng nàng, cùng nàng nói chuyện trên giời dưới biển một lúc lâu mới về phòng đi ngủ.
Lan Đình mở cửa thấy đúng là Sở Phong.
- Y Tử, tôi... có thể vào được không?
Lan Đình cười:
- Công tử sao lại trở nên câu nệ như vậy?- Nói rồi tránh người sang một bên.
Sở Phong đi vào phòng ngồi xuống cạnh bàn, trong nhất thời cũng không biết nói gì, bèn tự rót một lý trà uống một ngụm, Lan Đình hỏi:
- Có phải công tử có chuyện gì đúng không?
Sở Phong úp úp mở mở:
- Cũng... cũng không có gì, chỉ là nghĩ... ngay cả cô cũng không rõ những người đó bị trúng độc thế nào, sợ rằng Mộ Dung đại ca muốn tìm ra chân tướng sẽ rất vất vả!
- Ngươi lo lắng cho Mộ Dung đại ca của ngươi?
- Dĩ nhiên không phải thế, Mộ Dung đại ca thông minh tài giỏi, cần gì tôi phải lo lắng, chỉ là...
- Chỉ là ngươi muốn giúp Mộ Dung công tử, nhưng lại không biết làm thế nào, có đúng không?
Sở Phong kinh ngạc nhìn Lan Đình, nói:
- Y Tử, thực sự là cô so với băng tuyết còn thông minh hơn!
Lan Đình cũng hé miệng cười nói:
- Miệng lưỡi công tử so với những kẻ mồm mép cũng thực sự là dẻo hơn!
Sở Phong ngẩn ra cười tự giễu một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861778/chuong-339.html