🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc Sở Phong và Lan Đình vừa đặt chân đến Kiếm môn thì đệ tử của Mộ Dung gia đã lập tức có mặt, dẫn hai người tới một trang viên, tới nơi đã thấy Mộ Dung đứng đón, cười nói:
- Hai người cuối cùng cũng đã tới rồi!

Sở Phong vui mừng nói:
- Mộ Dung đại ca, cuối cùng cũng được gặp đại ca, ta còn tưởng rằng không còn được gặp đại ca nữa chứ!

Mộ Dung ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao Sở huynh lại nói vậy?

- Ôi, chuyện này nói ra thì dài lắm, đại ca cứ chuẩn bị một bàn ăn đi đã, ta và Y Tử đều đói sắp xỉu rồi đây!

Mộ Dung cười nói:
- Hai người vừa bước vào Kiếm môn là ta đã chuẩn bị rượu thịt rồi, theo ta đi!

Sở Phong và Lan Đình theo Mộ Dung đến một gian phòng, quả nhiên đã thấy thức ăn đã được dọn lên, hương rượu ngào ngạt đến nức mũi, Sở Phong liền ngồi luôn xuống, tay trái vơ cái đùi gà, tay phải cầm lên cánh vịt, bắt đầu nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa nhồm nhoàm nói:
- Y Tử cô nương đừng nên khách sáo, ta thực sự không nhịn được nữa rồi!

Lan Đình mỉm cười ngồi xuống, dù sao nàng cũng đã từng nhìn thấy bộ dạng giống thế này của Sở Phong rồi, cho nên cũng không bất ngờ nữa.

Sở Phong ngấu nghiến một hồi mới từ từ kể lại chuyện hắn và Lan Đình trong lúc tìm kiếm trên Tam Tinh Đôi thì bị vây ở Tam Tinh tế điện, rồi sau khi thoát khỏi tế điện lại gặp phải Âm Dương nhị lão và môn chủ Yên Thúy môn, tất cả đều kể lại chi tiết cho Mộ Dung nghe.

Mộ Dung vừa sợ vừa ngạc nhiên, không nghĩ tới chỉ trong vòng có mấy ngày mà Sở Phong và Lan Đình lại gặp liên tiếp mấy kiếp nạn ở Tam Tinh Đôi.

Cuối cùng Sở Phong nói:
- May mà ta bò lên được toà núi gì đó mới giữ lại được cái mạng nhỏ này, nếu không thì chắc không còn được gặp đại ca nữa rồi!

Mộ Dung cười nói:
- Ta thấy Sở huynh chính là người trong hoạ được phúc!

Sở Phong chán nản nói:
- Được phúc gì chứ? Chỉ hại ta đau đầu muốn chết!

Mộ Dung lại nói:
- Sở huynh có điều không biết, rừng tùng nhỏ phụ cận Tam Tinh Đôi rất có lai lịch, cực kỳ không tầm thường!

- Gì cơ?
Sở Phong và Lan Đình đều quay sang nhìn Mộ Dung.

Mộ Dung tiếp tục nói:
- Rừng tùng đó tên là Ẩn Tiên lâm, cư dân ở đó truyền lại rằng nơi đó thường có tiên nhân lui tới, ta nghĩ Sở huynh không khéo lại được thần tiên tỷ tỷ cứu ấy chứ!

Sở Phong gãi đầu:
- Không thể nào, nghe nói thần tiên đều ẩn cư ở những dãy núi lớn, sao lại có thể ở tại một rừng tùng nhỏ bé như thế? Huống hồ dù là thần tiên thì cũng không thể tự nhiên làm xuất hiện một toà núi lớn như vậy, toà núi còn lớn hơn gấp mười lần so với rừng tùng đó!

Mộ Dung cười nói:
- Thì đó là thần tiên mà, có điều gì mà không làm được?

Sở Phong nhún vai nói:
- Thôi được rồi, Mộ Dung huynh, huynh đã nhìn thấy thứ này bao giờ chưa?

Sở Phong vừa nói vừa lấy ra khối mộc bài hình tròn rồi đưa cho Mộ Dung, Mộ Dung cầm lấy xem xét một hồi rồi nói:
- Chưa thấy qua bao giờ!

- Y Tử cô nương nói đây là Nhược Mộc!

- Nhược Mộc?
Mộ Dung kinh ngạc nói.
- Nhược Mộc chẳng phải chính là thượng cổ thần mộc sao, Sở huynh làm thế nào lại có được nó vậy?

Sở Phong nói:
- Sau khi ta bò lên trên toà núi đó, đến lúc tỉnh lại thì đã thấy nó xuất hiện trong tay, cũng chẳng biết từ đâu mà đến!

Mộ Dung cười nói:
- Đó chẳng phải là tín vật đính ước mà thần tiên tỷ tỷ cố ý để lại cho Sở huynh sao?

Sở Phong cười khổ nói:
- Đại ca đùa rồi, làm gì có nhiều thần tiên tỷ tỷ như vậy, mà cho dù có thì cũng sẽ không thích một tên tiểu tử như ta đâu!

- Điều này thì chưa chắc, chẳng phải Sở huynh vương tình ở khắp nơi đó sao!
Mộ Dung vừa nói vừa lơ đãng nhìn sang phía Lan Đình.

- Đại ca lại đùa ta rồi! Đúng rồi, ngày đó đại ca vội vàng rời đi có phải là do có chuyện gì xảy ra không?

Mộ Dung gật đầu, thần sắc ngưng trọng nói:
- Ngày đó ta nhận được Kiếm môn báo tin, nói rằng đệ tử của Mộ Dung gia liên tục bị chết một cách kỳ lạ, cho nên ta phải nhanh chóng tới đó xem xét!

- Chẳng lẽ là do Yên Thúy môn gây ra?

Mộ Dung lắc đầu:
- Không phải! Bọn họ đều bị chết vì trúng độc!

- Trúng độc? Loại độc gì thế?

- Anh Hoa độc!

- Anh Hoa độc?
Sở Phong ngạc nhiên nói.
- Đó chẳng phải là loại độc mà Đường môn thường dùng hay sao, hậu viện của họ vẫn còn để rất nhiều Anh Hoa, chẳng lẽ đại ca nghi ngờ việc này là do Đường môn gây ra?

- Ta không hề nghi ngờ Đường môn. Tuy Anh Hoa độc là loại độc thường dùng của Đường môn, nhưng cũng có rất nhiều người trong giang hồ biết cách Đường môn làm ra Anh Hoa độc thế nào, cho nên nếu họ có được Anh Hoa độc cũng không có gì là lạ. Chỉ là đệ tử của Mộ Dung gia ở Kiếm môn vốn không ưa đệ tử Đường môn, do đó đương nhiên nghĩ là do Đường môn hạ độc, nếu không phải ta tới kịp lúc thì bọn chúng đã gây chuyện với Đường môn rồi!

- Nói như đại ca nghĩa là có người cố tình gây bất hoà cho Mộ Dung gia và Đường môn?

- Đúng thế! Vì thế ta đã nghiêm lệnh cho đệ tử Mộ Dung gia ở Kiếm môn không được hành sự hấp tấp!

Sở Phong nhíu mày nói:
- Thế cũng không phải là cách hay, vì Mộ Dung huynh cũng không thể ở Kiếm môn mãi được!

Mộ Dung gật đầu nói:
- Thì đúng là thế! Nhưng đáng tiếc hiện nay đến cả một manh mối nhỏ cũng không có!- Nói rồi thở dài một tiếng.

Sở Phong cười nói:
- Mộ Dung đại ca, thiên hạ đệ nhất tài nữ đang ngồi ngay trước mặt huynh, sao huynh không thỉnh giáo cô ấy xem?

Lan Đình cũng cười nói:
- Sở công tử, công tử đề cao Lan Đình quá rồi!

Mộ Dung nói:
- Ta biết Y Tử vốn không để ý tới chuyện giang hồ, cho nên mới không dám làm phiền Y Tử!

Sở Phong nói:
- Ôi chao! Đại ca nói gì vậy! Đây tuy rằng là việc giang hồ, nhưng cũng là việc của Mộ Dung đại ca, mà việc của Mộ Dung đại ca chính là việc của Sở Phong ta, còn việc của Sở Phong ta...

Sở Phong lấp lửng không nói hết, đưa mắt len lén nhìn trộm Lan Đình.

Mộ Dung nói:
- Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Hãy cùng cạn một chén nào!

Ba người cùng nâng ly uống cạn, Mộ Dung hỏi:
- Sở huynh, thật sự là huynh không nhớ sau khi huynh bò lên núi thì đã xảy ra chuyện gì hay sao?

- Ôi! Nếu mà nhớ được thì đã chẳng phải đau đầu rồi, cứ nghĩ đến là lại đau đầu, ối huynh xem, ta lại đau đầu nữa rồi!
Vừa nói Sở Phong vừa dùng tay vỗ mạnh lên đầu.

Mộ Dung cười cười, quay sang hỏi Lan Đình:
- Y Tử, liệu Sở huynh có bị gì không?

Lan Đình nói:
- Mộ Dung công tử yên tâm, sức khoẻ Sở công tử rất tốt!

- Vậy vì sao vừa nghĩ đã liền bị đau đầu?

Lan Đình đáp:
- Từng có y tịch ghi chép lại, giả như một người gặp phải một chuyện cực kỳ đáng sợ, cực kỳ đau khổ, thì trong lòng người đó rất sợ phải nhớ lại, nếu như bắt buộc phải nhớ lại thì người đó sẽ vô cùng đau khổ, đến mức có thể bị điên...

Sở Phong cười nói:
- Đại ca đừng nghe Y Tử nói mò, Sở Phong ta trời không sợ, đất không sợ, đến rắn ta còn dám ăn, sao lại có thể sợ hãi điều gì?

- Vậy vì sao Sở huynh nhớ không ra...

- Nói chung là từ lúc ta bò lên trên núi đến lúc ta lăn được xuống chân núi thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả. Nguồn truyện: truyentop.net

Mộ Dung chau mày:
- Lăn xuống núi cũng không đến một ngày một đêm chứ? Hơn nữa huynh đang bị thương như thế mà lại đột nhiên khỏe mạnh lại như lúc ban đầu? Còn tấm mộc bài hình tròn thì giải thích làm sao?

Lan Đình vội vàng nói:
- Mộ Dung công tử, đừng hỏi việc này nữa, để tránh cho Sở công tử lại bị đau đầu.

Mộ Dung không nhịn được cười:
- Xem ra Y Tử rất quan tâm đến Sở huynh!

Sở Phong cười nói:
- Ta cũng coi như là bệnh nhân của Y Tử cô nương, đại phu quan tâm đến bệnh nhân cũng là chuyện thường tình, có đúng không Y Tử cô nương?

Lan Đình chỉ mỉm cười không trả lời.

Mộ Dung lại hỏi:
- Hai người sắp tới định đi đâu?

Sở Phong nhìn sang Lan Đình, Lan Đình nói:
- Ta muốn tới Đại Đồng một chuyến, định ngày mai lên đường!

- Ngày mai lên đường, vội như thế à?
Sở Phong ngạc nhiên.

Lan Đình nói:
- Ta dừng ở Thục trung cũng khá lâu rồi, ta còn muốn đến các nơi hành nghề y!

- Nhưng cũng không cần vội như thế chứ?

- Ta vốn định tới Đại Đồng một mình, Sở công tử không cần phải đi cùng!

Sở Phong ngẩn ra, nói:
- Như thế... sao được? Tôi đã nói đưa cô rời Thục, sao có thể để cô đi một mình được? Ngày mai tôi sẽ đi cùng với cô!

Sở Phong nói xong quay sang Mộ Dung:
- Mộ Dung đại ca, chẳng biết vì sao chúng ta lần nào gặp nhau cũng vội, ngày mai ta lại phải đi, vì thế đêm nay dù thế nào thì ta cũng muốn bên cạnh đại ca, tâm sự thâu đêm, gối chung một gối mới được!

- Sở huynh, việc này...
Mộ Dung vô cùng xấu hổ, nhưng Sở Phong đã ngắt lời:
- Đừng nói này kia nữa, kiểu gì thì đêm nay ta cũng sẽ chung gối cùng đại ca, nếu đại ca không muốn thì hãy đâm lòi ruột ta ra đi!

Lan Đình nhìn sang Mộ Dung, mỉm cười đầy ý vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.