Sở Phong mới vừa tiến vào rừng cây, "Ầm - ầm - ầm!" Bầu trời đột nhiên âm u, tiếp theo là sấm chớp và tiếng sấm, rồi mưa tầm tã trút xuống.
Vết thương trên ngực khiến ý thức của Sở Phong bắt đầu không rõ, hắn vội tìm một chỗ để ẩn náu, buông Lan Đình xuống, lại kéo lấy cành lá dự định che lại nàng, tuy nhiên hắn đã nhìn không rõ, hắn nỗ lực lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn thấy không rõ thân ảnh của Lan Đình, cành lá miễn cưỡng có thể che lên người Lan Đình nhưng cũng không có hoàn toàn che đậy nàng được.
Sở Phong xoay người vội vàng đi khỏi đó, hắn phải rời xa nơi này, nhưng chưa đi được vài bước thì Âm Dương nhị lão đã đuổi tới, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, mạng của ngươi thật là cứng, kiếm đâm vào tim ngươi cũng không chết, ngươi giấu Thượng Quan Y Tử ở chỗ nào, nói mau! Nói ra chúng tôi có thể cho ngươi chết một cách thống khoái!
Sở Phong cũng không lên tiếng, "Rẹt" rút ra trường kiếm, kèm theo là máu tuôn ra xối xả, hắn một tay che ngực, một tay vung kiếm bổ về phía Âm Dương nhị lão. Tuy nhiên hắn căn bản thấy không rõ nhị lão đứng ở đâu, kiếm quang bổ vào bên cạnh nhị lão. Nhị lão bay lên, hai chân đá Sở Phong lảo đảo ngã xuống đất, song hắn lập tức bò lên, vung kiếm tiếp tục chém về phía trước. Hắn cũng không phải muốn chém Âm Dương nhị lão mà là muốn tận lực dẫn họ đi khỏi đây. Âm Dương nhị lão cười hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861764/chuong-332.html