Không biết qua bao lâu, ở trong linh đường tổ sư ở phía sau núi Nga Mi, Vô Trần thản nhiên mở mắt ra, nàng không chỉ toàn bộ nội thương đã lành, công lực lại đột tiến thêm một tầng, cả người tản ra một loại khí chất đặc biệt siêu phàm thoát tục, trong sự lãnh ngạo lộ ra thánh khiết, thuỳ mị mà không nhiễm phàm trần.
Nàng đột nhiên thấy Tịnh Diệt ngồi ở trước mặt mình nhưng râu tóc đã bạc trắng, dường như đã già thêm mười năm. Vô Trần kinh hãi, nói:
- Sư tôn, người...
Tịnh Diệt khoát khoát tay, nói:
- Ta không việc gì, ngươi không có việc gì là tốt rồi!
- Sư tôn...
Vô Trần biết Tịnh Diệt vì mình nhất định đã tổn hao rất lớn chân nguyên.
Tịnh Diệt nói:
- Vô Trần, không ngờ ngươi lại sử dụng Phật Từ Thiền Nhẫn tới hai lần, lẽ nào ngươi đã quên sư phụ ngươi chết như thế nào hay sao?
- Đệ tử bởi vì bất đắc dĩ... là đệ tử bất tài, cãi lệnh sư tôn...
Tịnh Diệt khoát tay, nói:
- Vô Trần, ta nghe Diệu Ngọc nói ngươi là vì đối phó với Tạng Mật phật hộ cùng tông chủ Ma Thần tông?
Vô Trần gật đầu, Tịnh Diệt nói:
- Cũng làm khó ngươi!
- Đệ tử thật hổ thẹn với sư tôn!
Tịnh Diệt lắc đầu, nói:
- Nếu Nga Mi không có ngươi từ lâu cũng đã suy tàn. Năm đó sư phụ ngươi cũng giống như ngươi vậy, tâm cao khí ngạo, chính trực cương liệt, vì đối phó với Thiên Lang Ma quân không ngại hai lần sử dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861759/chuong-329.html