Hai người hầu như lùng sục khắp mọi ngõ ngách của tế điện nhưng vẫn không tìm được một cái cửa ra nào khác, cũng không tìm thấy bất cứ một cơ quan gì. Hai người ngồi trở lại trên đất, Sở Phong vẻ mặt thất vọng, Lan Đình thì bình tĩnh hơn, tiện tay nhặt thanh Ngọc chủy thủ lên xem.
Ngọc chủy thủ này mặc dù đã cắt qua ngón tay của Tát Già Diệp, Lan Đình và Sở Phong nhưng không lưu lại một chút vết máu nào.
- Chuyện gì thế?
Sở Phong thấy Lan Đình nhìn Ngọc chủy thủ đăm đăm, bèn hỏi.
Lan Đình nói:
- Ngọc chủy thủ này sắc bén mà không dính máu, nếu như dùng để làm dao phẫu thuật thì thực sự là thượng phẩm!
Sở Phong cười nói:
- Thế thì Y Tử cô nương giữ nó lại đi?
Lan Đình lại lắc đầu:
- Đây là vật tế tự thiên thần của nước Thục cổ, ta không thể lấy đi!
- Ai, tôi nghĩ thiên thần của nước Thục cổ biết cô dùng để tế thế cứu nhân cũng sẽ không trách cô đâu!
Lan Đình vẫn lắc đầu nói:
- Tuy là nói như vậy nhưng dù sao Ngọc chủy thủ này vẫn thuộc về nơi đây, ta không thể bởi vì ham muốn của bản thân mà lấy nó đi!- Rồi nàng đặt Ngọc chủy thủ trở lại mặt đất.
Sở Phong không khỏi cười nói:
- Thì ra Y Tử cô nương cũng là người rất cố chấp!
Lan Đình nói:
- Chi bằng chúng ta tìm thêm một lần đi, có lẽ có vài nơi chúng ta còn chưa chú ý tới?
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861753/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.