Hai người đi vào vườn Phi Tử, vòng qua vòng lại một hồi cuối cùng Mộ Dung cũng dẫn đến nơi có cửa động, Sở Phong hưng phấn nói: - Ta biết đại ca sẽ không làm cho ta thất vọng mà!
Mộ Dung không khỏi mỉm cười, kỳ thực đối với hang động này hắn cũng rất hiếu kỳ.
Hai người đi vào cửa động, án theo phương pháp đi vòng tròn quẹo trái quẹo phải, càng đi càng vào sâu hơn, khắp nơi tối đen như mực không hề có tiếng động nào, hai người cũng chỉ nghe được tiếng hít thở cùng tiếng bước chân của bản thân mình.
Sở Phong chợt cảm thấy tay trái bị nắm chặt, thì ra Mộ Dung đang nắm lấy tay mình, Sở Phong cười nói: - Mộ Dung đại ca, không phải là huynh sợ đấy chứ?
- Ta... ta nghĩ ngươi sợ thôi! Mộ Dung nói quanh co một câu, nhưng vẫn không có buông tay ra.
Hai người rốt cuộc đi tới chỗ sâu nhất sơn động thì đột nhiên nhìn thấy một người đang quỳ trên mặt đất, trước mặt người đó còn là một bộ hài cốt!
- Thái quân? Hai người đồng thời giật mình gọi.
Người quỳ gối trước hài cốt chính là Thái quân!
Thái quân đứng lên, có phần ngoài ý muốn khi thấy Sở Phong và Mộ Dung, tiếp theo thấy Sở Phong cầm trên tay là một quyển sách, mới nói: - Là nha đầu Vô Song đưa cho cậu phải không?
Sở Phong gật đầu, nói: - Thái quân, bà đang...
- Cái sơn động này là do tổ tiên Đường Cơ Trữ tạo ra!
- Vậy bộ hài cốt đó...
- Chính là tổ tiên Đường Cơ Trữ!
Sở Phong và Mộ Dung hơi hoảng, không ngờ di cốt của Đường Cơ Trữ lại ở trong sơn động này. Nguồn: truyentop.net
Thái quân nói tiếp: - Năm đó tổ tiên Đường Cơ Trữ tổn hao tâm huyết rất lớn mới khai thông được sơn động này, chính là vì để cất dấu Tam Tinh Quyền Trượng!
Ôi! Thì ra sơn động lớn thế này mà chỉ dùng để cất dấu quyền trượng, việc này thực sự ngoài dự liệu của Sở Phong và Mộ Dung, nhưng như vậy có thể thấy Đường môn rất coi trọng đối với quyền trượng!
- Tổ tiên Đường Cơ Trữ cũng qua đời tại sơn động này, ông không chịu an táng là vì muốn bảo vệ quyền trượng! Sau khi tổ tiên giấu quyền trượng vào động vốn là muốn vĩnh viễn không cho ngoại nhân biết, ngay cả người Đường môn cũng không biết, tuy nhiên ông vẫn không nhịn được đem phương pháp đi vào sơn động ghi lại trên một quyển sách!
Sở Phong không khỏi liếc mắt nhìn qua bản [Phong Đình Chí] trên tay.
Thái quân lại nói tiếp: - Tuy nhiên, mọi chuyện cũng thật trùng hợp, ta không chỉ phát hiện sơn động này mà còn ngộ ra được tiêu ký trên quyển sách kia, vì vậy ta đã đi vào sơn động và đi tới chỗ này, lúc đó quyền trượng được đặt tại đặt bên cạnh hài cốt tổ tiên. Ta vô cùng hiếu kỳ nên cầm quyền trượng lên thì phát giác nó rất hợp ý mình, vì thế ta âm thầm mạ lên quyền trượng một tầng ô kim rồi mang theo trên người tự xưng là cây Ô Mộc trượng. Việc này nghĩ lại cũng đã hơn mười năm, ta vốn dự định lúc lâm chung thì cũng như tổ tiên mang theo quyền trượng đi vào sơn động này và sống nốt quãng đời còn lại, nào ngờ...
Thái Quân nâng Sở Phong dậy, nói: - Sở thiếu hiệp, Mật Tạng đã biết quyền trượng giấu ở trong Đường môn, cho dù không phải do cậu thì Đường môn cũng không thể ngăn cản được Mật Tạng đoạt đi quyền trượng! Có lẽ mất đi quyền trượng, Đường môn có thể thoát khỏi họa diệt môn!
Sở Phong yên lặng đi tới trước hài cốt Đường Cơ Trữ quỳ xuống cung kính vái ba lạy, đang muốn đứng lên thì chợt phát giác tay phải hài cốt nắm thành nắm tay, mơ hồ thấy bên trong hình như nắm một quyển trục. Sở Phong trong lòng nổi lên hiếu kỳ, nhịn không được vươn ngón tay lấy quyển trục kia ra, nhìn bề ngoài quyển trục này cỡ như bàn tay, mặt trên chi chít rất nhiều nét chữ và con số.
Sở Phong liền đưa quyển trục cho Thái Quân, Thái Quân tiếp nhận, quan sát tỉ mỉ một lúc thì bỗng giật mình nói: - Đây là... đồ phổ Lục Ngọc phiến?
- Hả? Sở Phong và Mộ Dung đều giật mình.
Thái Quân: - Năm đó tổ tiên Đường Cơ Trữ chính là nhờ vào một cây Lục Ngọc phiến mà trùng chấn được Đường môn. Sau khi tổ tiên qua đời thì Lục Ngọc phiến cũng thất lạc theo, hậu nhân vẫn muốn tìm ra đồ phổ Lục Ngọc phiến nhưng vẫn không thể tìm thấy được, lúc đó nghĩ cũng thấy rất khó hiểu, vật quan trọng như vậy sao tổ tiên lại không có lưu lại đồ phổ? Thì ra tổ tiên vẫn luôn nắm đồ phổ trong tay!
Sở Phong ngạc nhiên nói: - Trước đây Thái Quân cũng không để ý đồ phổ này trong tay của ông sao?
- Ta sợ người khác phát hiện ra sơn động này nên lần này ta tới đây cũng chỉ là lần thứ ba!
Thái Quân đem đồ phổ đưa cho Sở Phong, Sở Phong đang kinh ngạc thì Thái Quân nói: - Cho dù chúng ta đạt được đồ phổ này cũng không thể tạo ra một cây Lục Ngọc phiến nào khác. Ta ba lần tới đây cũng không phát hiện đồ phổ này, cậu vừa tiến vào thì đã phát hiện, có lẽ đây là ý của tổ tiên, Sở thiếu hiệp đừng từ chối mà hãy nhận lấy đi!
Nếu Thái Quân nói là ý của tổ tiên thì Sở Phong cũng không dám từ chối đành cất đồ phổ vào trong ngực.
Thái Quân nói: - Sở thiếu hiệp, ngày mai cậu đã phải rời khỏi đây, ta có vài câu muốn nói với cậu!
Sở Phong hơi khó hiểu, Thái Quân nói tiếp: - Sở thiếu hiệp, chuyện giang hồ từ trước đến nay đều rất phức tạp, mơ hồ, thậm chí có lúc trắng đen cũng chẳng phân biệt được, không rõ thị phi, nhưng công đạo là ở trong tâm, sớm muộn sẽ có một ngày chân tướng được phơi bày!
Sở Phong nói: - Tại hạ cũng tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày tra ra được manh mối!
Thái Quân nói: - Tối hôm qua Sở thiếu hiệp tại biệt viện uống rượu đến say khướt, hình như là trong lòng có chuyện?
- Bị Thái Quân chê cười rồi, ta chẳng qua là nhất thời cảm thấy bất bình cho nên mượn rượu phát tiết bực tức trong lòng!
Thái Quân gật đầu, nói: - Phẫn nộ trước việc bất bình! Mượn rượu phát tiết không phải là chuyện xấu! Rất nhiều cuồng đồ ác ma đều là do tích tụ căm phẫn, cố đè nén bực tức trong lòng mới đắm chìm vào tà đạo. Sở thiếu hiệp khoan dung độ lượng, tính tình thẳng thắn, chỉ cần kiên trì tương lai có thể làm nên sự nghiệp kinh thiên động địa!
Thái Quân là đang cảnh tỉnh mình, đồng thời lại cổ vũ mình, Sở Phong cảm động nói: - Lời của Thái Quân tại hạ xin ghi nhớ trong lòng! Chẳng qua tại hạ có tài đức gì mà lại được Thái Quân coi trọng như vậy!
- Cậu theo ta tới đây!
Thái Quân đang muốn chống gậy đứng dậy thì hai chân đột nhiên run lên.
- Thái Quân! Sở Phong và Mộ Dung vội vàng một trái một phải đỡ lấy bà, sau đó rời khỏi sơn động, ra khỏi Vườn Phi Tử và trở lại phòng Thái Quân.
Thái Quân lấy ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra một bộ sách, khi mở ra thì chỉ thấy mặt trên chi chít đều là chữ "Phúc", nhưng kiểu chữ lẫn hình dạng từng chữ "Phúc" đều không giống nhau, vừa vặn đủ một trăm chữ "Phúc", nguyên lai là Bách Phúc đồ!
Thái Quân nói: - Sở thiếu hiệp có thể nhận ra bút tích này không?
Sở Phong kinh ngạc: - Dường như bút tích này là của Giang lão tiêu đầu?
Thái Quân gật đầu nói: - Đúng vậy!
- Giang lão tiêu đầu...
- Nó là nghĩa đệ của lão thân! Trước khi lão thân bày thọ yến, nó đã đích thân nhập Thục chúc thọ còn viết bức tự này tăng cho lão thân!
Sở Phong nhớ lại ngày đó tại Lương Châu, Giang lão tiêu đầu có đề cập qua muốn nhập Thục bái phỏng một người bạn cũ, nguyên lai chính là Thái Quân.
Thái Quân lại nói: - Giang lão tiêu đầu cùng ta nói chuyện về cậu, nó đối với cậu rất là tán thưởng. Giang lão tiêu đầu võ công tuy rằng không cao, nhưng hơn mười năm qua vào Nam ra Bắc, đi khắp ngũ hồ tứ hải, gặp qua vô số người, gian ác dâm tà, trung chính ngay thẳng cũng khó thoát khỏi hai mắt của nó. Lão thân còn chưa bao giờ thấy nó tán thưởng qua một người như vậy! Nó cũng đưa cho ta xem bộ câu đối cậu viết tặng cho nó, thể hiện bản tính ngay thẳng, ngang bướng, xác thực chỉ có Sở thiếu hiệp mới có thể viết ra bút tích như vậy!
Thì ra là như vậy, Sở Phong không khỏi cười nói: - Trước kia Giang lão tiền bối muốn ta gọi ông ấy là lão đại ca, may mà ta không có đáp ứng, bằng không hiện tại cũng không biết xưng hô với Thái Quân thế nào!
Thái Quân cười nói: - Đứa nghĩa đệ này của ta đối ngoại rất khéo đưa đẩy, nhưng đối với người một nhà lại ngay thẳng hào sảng, nếu nó muốn cậu gọi là lão đại ca thì cậu không gọi sẽ làm nó mất hứng! Được rồi, hai vị sáng sớm ngày mai đã phải lên đường, ta cũng không quấy rầy!
Khi Sở Phong và Mộ Dung rời khỏi phòng Thái Quân, Mộ Dung nói: - Ngươi viết cho Giang lão tiền bối một bộ câu đối thật hả?
Sở Phong cười nói: - Ngày ấy ta đến bằng hai tay không, nên đành phải múa bút ngay trên bàn tiệc, viết một bộ câu đối tặng cho Giang lão tiền bối!
Mộ Dung nhíu mày nói: - Thật là, có người nào hai tay trống trơn đi chúc thọ như ngươi chứ?
Thấy Sở Phong nhún nhún vai, Mộ Dung lại nói: - Việc ngươi có được đồ phổ Lục Ngọc phiến, nghìn vạn lần đừng cho bất kỳ kẻ nào biết!
- Vì sao?
- Ngươi ngẫm lại đi, năm đó Đường Cơ Trữ chỉ dựa vào một cây Lục Ngọc phiến mà đã hoành tảo giang hồ, nếu như có người biết trên người ngươi có giấu đồ phổ Lục Ngọc phiến còn không phải sẽ truy sát ngươi sao!
- Chao ôi! Nếu như vậy, xem ra ta phải giết đại ca diệt khẩu thôi!
Mộ Dung ngẩn người, cười nói: - Được, ngươi cứ tới giết ta diệt khẩu đi!
Sở Phong quả nhiên vươn bàn tay phải khẽ quẹt cái cổ trắng như tuyết của Mộ Dung, cười nói: - Sợ không?
Mộ Dung đột nhiên đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu đi, nói: - Toàn không đứng đắn!
Sở Phong sửng sốt, chung quy cứ cảm thấy kiều thái này của Mộ Dung có phần không bình thường, tuy nhiên do cũng đã nhìn quen nên cũng không thấy lạ: - Đại ca, hai chân của Thái Quân run đến như vậy, sẽ không có việc gì chứ?
- Ta cũng không biết. Sắc trời đã không còn sớm, nhanh đi nghỉ ngơi thôi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]