Mộ Dung kéo Sở Phong rời khỏi cốc mới buông Sở Phong ra, trong lúc buông tay, Sở Phong thậm chí còn cảm thấy ở giữa các ngón tay vẫn còn lưu lại dư hương nhàn nhạt.
Sở Phong hỏi:
- Mộ Dung huynh, vừa rồi tại trong cốc, ta cùng đại ca đã thất lạc bao lâu?
- Cũng chỉ trong vài hơi thở thôi!
- Chỉ trong vài hơi thở thôi hả?
Sở Phong thất kinh, lại hỏi:
- Đại ca có từng nghe được ta la kêu gào gì không?
Mộ Dung nói:
- Ta chỉ thấy ngươi ngơ ngác đứng đó, cũng không nghe được ngươi kêu la gì hết.
Sở Phong nhớ tới tình cảnh vừa rồi không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, nói:
- Vừa rồi may mà có Mộ Dung huynh, bằng không thì đến chết mà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì !
Mộ Dung nói:
- Gia phụ từng nói, mị công của Thúy Yên môn thần bí khó lường, là một loại thật cực kì làm mê hoặc tâm, rất khó chống đỡ. Sở huynh không hiểu được thuật của nó cộng thêm bị bất ngờ nên khó tránh khỏi phân tâm. Huống hồ hoa trong cốc đó cũng đúng là loại hoa tầm thường, chính là Lục Vị Túy Thần hoa, hương khí của nó có thể quấy nhiễu tâm trí, loạn tâm cảnh, mê man tâm thần!
Sở Phong nói:
- Vẫn là Mộ Dung đại ca công lực phi phàm, không bị mị thuật của họ tác động!
- Điều này không liên quan tới công lực cao hay thấp đâu!
Sở Phong ngạc nhiên nhìn Mộ Dung, Mộ Dung liền nói:
- Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861681/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.