Sở Phong và Mộ Dung rời khỏi Đường môn, đi về hướng Lô Châu, Mộ Dung vừa đi vừa trêu:
- Sở huynh đối với Thượng Quan Y Tử hình như có chút lưu luyến thì phải.
Sở Phong nói:
- Y Tử cô nương nhu nhược yếu đuối lại không biết võ công, một mình cổ xuất thục, thật sự làm cho người ta lo lắng!
Mộ Dung nói:
- Y Tử xuất đạo đã nhiều năm, xưa nay đều độc thân hành y, nói đến ta còn nợ Y Tử một cái ân tình!
- Là sao?
Mộ Dung không nói tường tận, chỉ nói:
- Đây là việc của nhiều năm trước, là việc... có quan hệ tới gia phụ.
Sở Phong nhớ tới hôm tại Phi Ưng Bảo, Bắc Đường Ngạo từng nói phụ thân Mộ Dung đã là một phế nhân, sợ rằng có quan hệ với việc này, hắn cũng không hỏi nhiều, đành chuyển sang nói chuyện khác:
- Tối hôm qua Mộ Dung huynh có ngủ được ngon không?
Mộ Dung oán trách trừng mắt với Sở Phong, nói:
- Đêm hôm khuya khoắt ngươi tới quấy nhiễu giấc mộng của người ta, khiến cho người ta cả đêm ngủ không được ngon thì có!
- Vậy... vậy ta nhận lỗi với huynh là được chứ gì, đại ca đừng tức giận nha, khi giận lên trông rất giống như con gái vậy đó.
Mộ Dung vội vàng sửa lại giọng, hỏi:
- Sao ngươi lại đi cùng Y Tử đến Đường môn?
Thế là Sở Phong kể lại việc cùng Lan Đình điều trị ôn dịch cho thôn dân tại chân núi Thái Sơn, Mộ Dung nói:
- Ngươi thực sự là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861676/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.