Lan Đình mặc kệ bộ dạng khổ sở của Sở Phong, lấy từ trong rương ra một cây bút. Cán bút màu vàng ánh hồng, mang phong cách cổ, phía trên có điêu khắc hoa văn nhàn nhạt, đầu ngọn bút đen tuyền.
Sở Phong không khỏi khen:
- Một cây Mặc lũ tử hào thật đẹp. Cô nương thật sự là bậc thầy về thư pháp, đến dùng bút cũng rất cao nhã!
Lan Đình lại lấy ra một tấm lụa trắng trải lên bàn. Sở Phong vội vàng hỏi:
- Cô nương muốn kê một phương thuốc cho ta phải không?
Lan Đình không trả lời, lại lấy ra một cái nghiên mực. Sở Phong lại nói:
- Cô nương cứ dùng đại một tờ giấy là được, cần gì dùng tới lụa trắng quý báu như thế này? Xem ra phương thuốc này chắc chắn không phải là tầm thường rồi. À, để ta tới mài mực cho cô nương nha.
Nói xong, hắn liền cho một chút nước vào trong nghiên mực rồi bắt đầu mài mực. Hắn thấy nghiên mực có hình bầu dục, màu như ngọc bích, trông rất cổ xưa nhưng lại có một loại phóng thái thanh nhã. Sở Phong dùng ngón tay khẽ vuốt một chút thì thấy mát lạnh như ngọc, nắp đậy giống như kim thạch, bèn hỏi:
- Đây chính là Hấp nghiên sao?
Lan Đình có chút bất ngờ, nhìn hắn nói:
- Công tử cũng biết Hấp nghiên cơ à?
Sở Phong đắc ý nói:
- Hấp nghiên chính là một trong Tứ đại danh nghiên(*),tự nhiên ta cũng biết được một chút. Ta đã nói rồi mà, đối với thư pháp ta cũng có chút…
Hắn vội im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861619/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.