Hồ lão nhị vừa thấy Mộ Dung liền thở dài một hơi, y cuối cùng cũng chống đỡ được đến lúc Mộ Dung trở về, y vội vã đứng lên, khom mình hành lễ nói:
- Thiếu chủ!
Mộ Dung khẽ gật đầu, sau đó chuyển hướng sang tài gia khẽ cười nói:
- Tài gia phải không?
Tài gia nhìn đánh giá Mộ Dung, vẫn rất thong thả nói:
- Thì ra là Mộ Dung thiếu chủ, thất kính, thất kính!
Trong lời nói lại không có một chút ý thất kính nào.
Mộ Dung nói:
- Tài gia mấy ngày nay thu hoạch cũng khấm khá nhỉ!
Tài gia nói:
- Đều là nhờ phúc của thần tài, vận may chưa dứt!
Mộ Dung nói:
- Người ta nói đổ mười thua chín, tài gia vì cớ gì vẫn chưa dừng tay?
Tài gia nói:
- Ta là người thích thừa thắng xông lên, thừa dịp vận may vẫn còn kiếm thêm vài đồng, thiếu chủ sẽ không đến mức không chào đón ta chứ?
Tên tùy tùng phía sau gã lạnh lùng nói:
- Thiếu chủ không nên vì thua mà nổi nóng, muốn đuổi chúng ta đi đấy chứ?
- Ài! Sao có thể nói Mộ Dung thiếu chủ như vậy?
Tài gia tỏ vẻ quở mắng tùy tùng, nhưng trong ý tứ lại không có một chút ý muốn quở mắng nào.
Mộ Dung mỉm cười, nói:
- Đã như vậy, để ta tự mình làm cái, cùng tài gia đánh vài ván bạc thế nào!
Oa! Mộ Dung thiếu chủ tự mình làm cái thì có trò hay để xem rồi, mọi người đều nhìn về phía tài gia. Tài gia mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861578/chuong-240.html