Tại Mộ Dung sơn trang, trong một gian trong phòng, Mộ Dung Trực Đoan đang ngồi trên ghế, phủ từ đầu gối đến bên hông một tấm đệm bằng lông thú. Y vẫn ngồi ở trên ghế trong phòng từ sáng đến tối, chưa hề động đậy.
"Két!" Mộ Dung mở cửa, đi vào gian phòng.
- Cha!
Mộ Dung gọi một tiếng.
Mộ Dung Trực Đoan vẻ hiền lành nhìn qua Mộ Dung, ánh mắt đờ đẫn, một chút phản ứng cũng không có.
Mộ Dung đi tới bên cạnh Mộ Dung Trực Đoan, quỳ gối bên chân y, hai tay khoát lên trên hai chân y nói:
- Cha, con muốn đi đại mạc một chuyến, sợ rằng phải một, hai tháng sau mới có thể trở lại thăm cha được, cha, cha nói với con cái gì đi cha!
Mộ Dung Trực Đoan vẫn đờ đẫn nhìn Mộ Dung, hình như căn bản không biết Mộ Dung đang nói chuyện với mình.
- Cha, đều là con không tốt, cha, cho dù phải dùng hết mọi biện pháp, con cũng sẽ...
Mộ Dung nói rồi, hai mắt đã lòe ra giọt nước mắt.
- Cha, con đi đây, con đã phân phó cho An thúc chăm sóc tốt cho cha rồi!
Mộ Dung đang muốn đứng lên, Mộ Dung Trực Đoan lại đột nhiên mở miệng nói :
- Mộ Dung, con tới thăm cha đó à.
Cơ thể Mộ Dung rung lên, vừa mừng vừa sợ nói:
- Cha, cha đã tỉnh táo lại rồi sao?
Mộ Dung Trực Đoan gật đầu nói :
- Lần trước cha thanh tỉnh là lúc nào?
Mộ Dung nói :
- Đã là ba tháng trước.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861474/chuong-188.html