Sở Phong và Diệu Ngọc rời khỏi làng, Diệu Ngọc liếc nhìn Sở Phong nói:
- Ngươi muốn làm người tốt, nhưng lại không muốn bỏ tiền!
Sở Phong cười nói:
- Phật môn các cô không phải là thích nhất làm việc thiện tích đức sao, ta đây là mượn hoa kính phật, dù sao thì cô ăn chay, cũng không cần xài nhiều bạc như vậy.
- Ngươi lúc nào cũng đạo lý!
- Chẳng lẽ cô muốn ta thu nhận tiểu cô nương kia làm tỳ sao?
Diệu Ngọc cắn môi nói:
- Chuyện của ngươi quan hệ gì đến ta chứ!
- Hì hì, Diệu Ngọc, cô thấy tiểu cô nương kia thanh tú biết bao, cô nói ta nhận nó làm tỳ nữ, có được không?
Diệu Ngọc hơi phùng má nói :
- Ngươi thích nhận thì nhận đi, không quan hệ gì đến ta!
Giọng điệu có phần khác thường.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Việc này sao lại không quan hệ đến cô chứ, cô không cho ta nhận thì ta nào dám nhận!
Diệu Ngọc cắn miệng, không lên tiếng, đột nhiên hỏi:
- Sao ngươi thả bà cô kia đơn giản thế?
Sở Phong nói :
- Vậy cô nói nên xử lý thế nào?
- Ít nhất nên phải đưa lên quan giải quyết!
Sở Phong cười, nói :
- Những tên quan đó cô cũng nghe qua, cũng thấy qua rồi đó, đưa đi thì hữu dụng sao? Cho dù giam lại ả đó, Yên Nguyệt lâu cũng chỉ mời một người khác lại đi lừa khắp nơi mà thôi. Hy vọng ả ta sau khi trải qua chuyện này, trở về có thể sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861426/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.