- Ngươi... đê tiện!
Diệu Ngọc kinh hãi thốt lên.
Sở Phong lúc này đắc ý, cười hì hì nói:
- Diệu Ngọc, cô đừng trách ta vô lễ, ta không biết điểm huyệt, nên đành phải ôm cô như vậy.
- Ngươi... mau thả ta ra!
- Diệu Ngọc, sư phụ cô dạy cô hành tẩu giang hồ thế nào vậy, ta thật lo lắng cho cô...
- Không liên quan tới ngươi!
- Sao không liên quan tới ta? Cô xinh đẹp đáng yêu như vậy, lại còn...chân thuần như thế, vạn nhất rơi vào tay ác nhân, ta làm sao yên tâm!
- Ngươi... ngươi chính là ác nhân... ngươi thả ta ra!
Sở Phong thấy Diệu Ngọc vừa vội vừa sợ, vẻ mặt hoang mang, đành ôm nàng tới một chỗ khuất bên cạnh, Diệu Ngọc càng thêm kinh hãi, muốn vùng vẫy, căn bản sử không ra một chút khí lực.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Diệu Ngọc hoảng sợ nhìn Sở Phong.
Sở Phong nhìn đôi mắt đẹp của nàng, thong thả nói:
- Cô không phải mới vừa nói ta tội ác tày trời sao? Là đại ác nhân sao? Cô đoán ta sẽ làm gì đây?
- Ngươi... ngươi muốn... ngươi muốn giết cứ giết!
Diệu Ngọc vừa kinh vừa vội lại vừa hoảng.
Nhưng Sở Phong lại vẻ mặt kỳ quái nói:
- Ta lúc nào nói muốn giết cô? Chẳng qua ta muốn điểm huyệt đạo của cô, cho cô động đậy không được, để ta dễ đào tẩu thôi mà!
Diệu Ngọc ngẩn ra, nói :
- Vậy ngươi làm đi nhanh lên.
- Ta đã nói rồi, ta không biết điểm huyệt.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861390/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.