Không biết hôn mê bao lâu, Sở Phong mơ mơ màng màng mở hai mắt, sau khi một trận hoa mắt chóng mặt, đập vào đầu tiên trong mắt chính là một mái tóc được choàng khăn thật dài, tóc đen như lụa, màu như nước sơn mềm nhẵn, để dài tới bên hông. Sở Phong chưa bao giờ thấy qua một mái tóc đen vừa dài lại đẹp như thế.
Nàng đưa lưng về phía Sở Phong, đứng ở bên cửa sổ, một bộ y phục màu đen, cô tịch nhìn bầu trời đêm đen như mực ngoài cửa sổ, ánh trăng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người nàng, mang theo thân ảnh tuyệt mỹ của nàng khiến người ngạt thở, chiếu lên sàn nhà lạnh giá.
Cô tịch, thê lương, âu sầu, u oán, lạnh lẽo, Sở Phong kinh hãi nhìn bóng lưng thê mỹ trước mắt này khiến người nghẹt thở, ở sâu trong nội tâm bỗng nhiên xuất hiện một nỗi đau đớn mãnh liệt, nỗi đau đó còn đang mở rộng nhanh chóng, hầu như muốn chảy ra nước mắt.
-Ngươi tỉnh rồi.
Nàng vẫn đưa lưng về Sở Phong, nhìn một mảnh đen kịt ngoài cửa sổ, thanh âm băng lãnh mà u nhã, tựa như đang hỏi Sở Phong, lại như đang tự nói một mình, Sở Phong cũng chưa bao giờ nghe qua thanh âm lạnh lẽo u nhã như vậy, trong nét thê mỹ lại tựa như đã từng quen biết, thanh âm này hình như vẫn đang ẩn giấu ở sâu trong nội tâm, đó là một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
-Là cô nương đã cứu ta?
Sở Phong hỏi.
-Ta không có cứu ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861270/chuong-91.html