Mấy ngày sau, gần tới hoàng hôn, trước đống đổ nát Chấn Giang Bảo xuất hiện hai bóng người, là Sở Phong và Bàn Phi Phượng!
Chấn Giang Bảo hơn mười ngày trước còn oai phong một phương, vậy mà hôm nay chẳng qua là một mảnh cảnh tượng đổ nát, uy thịnh huy hoàng năm xưa cứ như vậy vô thanh vô tức mai một tại trong đống đất khô gạch vụn.
Hai người lục soát khắp nơi mỗi một tấc đất, cuối cùng thất vọng ngồi dựa ở bên cạnh một cây cột trụ đã bị ngã xuống trước một đống đổ nát, phía sau cây trụ gãy có một một gốc cây dương rất cao to. Ánh nắng hoàng hôn tạo ra cái bóng thật dài của hai người, vừa vặn gắn vào nhau chiếu trên thân cây dương.
Bàn Phi Phượng nói:
-Đêm đó ta nghe Giang lão bảo chủ la lớn 'ngươi ác tặc', lại thấy ngươi một chưởng đánh hắn ngã xuống đất, là chuyện gì xảy ra vậy?
Sở Phong chớp mắt mấy cái, nói:
-Bởi vì ta là hung thủ diệt môn mà!
Bàn Phi Phượng trừng hai mắt:
-Còn không đứng đắn!
Vì vậy Sở Phong đem tình hình đêm đó nói ra một lần, Bàn Phi Phượng cả giận nói:
-Thì ra như vậy, lúc đó ngươi sao không nói rõ ràng với ta?
Sở Phong thực sự là một bụng ủy khuất, nói:
-Nàng có cho ta cơ hội nói sao?
-Hừ, ý ngươi là toàn bộ trách ta chứ gì, toàn bộ trách ta oan uổng ngươi!
Bàn Phi Phượng chu miệng.
Sở Phong vội nắm lấy tay nàng nói:
-Là ta sai, là ta chưa nói rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861234/chuong-74.html