Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Sở Phong trong mông lung cảm thấy bàn chân của mình giống như bị cái gì đá vào, bên tai vang lên tiếng quát của Bàn Phi Phượng:
-Tặc tiểu tử! Lười như heo, đá cũng không tỉnh, còn không đứng dậy!
Sở Phong mở nửa mắt, duỗi duỗi người, còn buồn ngủ nói:
-Phi Tướng Quân, cô nương mỗi ngày cũng dậy sớm như vậy sao?
Bàn Phi Phượng thấy hắn còn chưa muốn dậy, kim thương trong tay đột nhiên xuất ra như thiểm điện, Sở Phong "Oa" một tiếng, cả người giật bắn lên, sợ hãi ra cả thân mồ hôi lạnh, cơn buồn ngủ cũng toàn bộ biến mất!
Bàn Phi Phượng "Khì " bật cười, Sở Phong vẻ mặt ảo não, rồi lại không thể tránh được, ai kêu bản lĩnh của mình không bằng người ta chứ.
Hai người hợp lực di chuyển bè gỗ tới cạnh thuỷ vực, hái sẵn một số lượng lớn trái cây dại cột trên bè gỗ, tất cả đã làm xong xuôi, mặt trời cũng bắt đầu từ ngoài khơi mọc lên.
Bàn Phi Phượng hỏi Sở Phong:
-Sao hả, có thật là muốn đi theo hướng mặt trời không?
-Cô cho là thế nào?
-Ván cờ là ngươi giải, hoa thiên lang cũng là ngươi bắn rơi, ngươi quyết định đi!
-Nhưng cô nương là Phi Tướng Quân...
-Ta kêu ngươi quyết định thì ngươi cứ quyết định đi!
Bàn Phi Phượng trừng mắt.
Sở Phong nhún nhún vai, nói:
-Ta cảm thấy vẫn là đi theo lời tiền bối kia, dù sao thì chúng ta cũng không có chủ ý tốt hơn.
Bàn Phi Phượng lại nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861218/chuong-66.html