Chương trước
Chương sau


Bởi vì phía dưới cây cối thực sự rậm rạp, nhìn không thấy làn khói bếp này là từ chỗ nào phát ra, chỉ là thấy bên cạnh khói bếp này cũng có một thân cây rất cao, thậm chí so với cây đại thụ này còn phải cao hơn, nhưng thân cây lại rất nhỏ, vả lại không có bất cứ một nhánh cây nào, đâm thẳng lên tận mây xanh.

Sở Phong ngửi ngửi mũi, nói:
-Khói này có chứa mùi thịt, nhất định là có người đang nấu đồ ăn.

Bàn Phi Phượng cười nói:
-Mũi ngươi cũng rất là thính!

Sở Phong nói:
-Xem ra còn có những người khác ở trên cô đảo này?

-Đi xem!

Hai người rất nhanh xuống dưới cây đại thụ, lại đem cung tên đặt ở lại trên cây, bởi vì Sở Phong dù sao vẫn cảm thấy cầm cây cung này, hình như sẽ phát sinh chuyện gì đó, rất không an tâm.

Hai người đi tới phương hướng có khói bếp thổi lên , rất nhanh phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảnh rộng rãi, mặt đất cỏ xanh mơn mởn như đệm, có cả trăm loại hoa đang trồng ở trên, có đỗ hành, phong lan, bạch chỉ, đỗ nhược, hoa huệ tây, cây xương bồ, giang ly, mi vu, ba tiêu... còn có các loại kỳ hoa dị thảo không biết tên khác, thiên hình vạn trạng.

Sở Phong ngạc nhiên nói:
-Chẳng lẽ chỗ này là huệ phố trong truyền thuyết! trong [Tử Hư Phú] có nói Vân Mộng Trạch có huệ phố, bên trong diện 'Hành lan chỉ nhược, khung cùng xương phố, giang ly mi vu, chư chá ba tư', nhiều đếm không xuể.
*Huệ phố: vườn hoa huệ.

Hai người cũng thấy được cái cây rất cao kia, ngay tại bên cạnh huệ phố. Vừa rồi tại trên đài vân dương còn không cảm thấy cái cây này thế nào, bây giờ nhìn từ trên mặt đất, cây này thực sự là cao đến kinh người, hơn nữa thân cây không lớn, càng hiển lộ vẻ cao vút tận mây. Toàn thân cây này dài như một cây đinh đâm lên trên, vừa dài vừa nhọn lại cứng rắn, toàn bộ thân cây không có phân nhánh, nếu muốn bò lên trên, đó quả thật so với lên trời còn khó hơn.

Trong Huệ phố có một gian nhà gỗ dùng cây trúc dựng thành, làn khói bếp kia chính là từ trong ống khói ở nhà gỗ này bay ra. Gian nhà đó cũng không lớn, nhưng không có cửa, chỉ có một cửa sổ rất nhỏ, từ trước cửa sổ nhìn đi vào, một mảnh tối thui, cái gì cũng nhìn không thấy. Bên trong yên tĩnh, không có mùi đốt lửa, không có khí tức đi lại, thậm chí không có cả khí tức hô hấp, cũng chỉ có làn khói bếp cô độc đang lượn lờ bay lên, quỷ dị nói không nên lời.

Hai người đang trong cô tịch vô vọng bỗng nhiên gặp được một căn nhà, vốn đang vừa mừng vừa sợ, tuy nhiên khi đi tới trước gian nhà gỗ này nhưng lại phát sinh một loại cảm giác âm hàn quỷ dị rất khó hiểu, thậm chí không dám đi tới gần.

Phía sau nhà gỗ là một mảnh rừng trúc thanh thúy, mà phía trước cách gần mười trượng chỗ đó có một cái bàn đá hình vuông rất lớn, trên bàn hình như đang đặt cái gì.

Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng giậm chân một lúc lâu, vẫn là bước đi vào huệ phố, chậm rãi đi đến gần cái bàn đá hình vuông. Thì ra trên bàn đá hình vuông đang bày một thế cờ tàn của cờ tướng, bàn cờ được khắc ngay trên bàn đá, quân cờ là dùng một loại gỗ màu đen rất là cứng rắn khắc thành, văn tự trên quân cờ là dùng chữ Triện khắc lên, hết sức cổ xưa.

-Nội kình rất thâm hậu!
Bàn Phi Phượng hoảng sợ hô một câu.

Thì ra những đường của bàn cờ trên bàn đá và chữ trên quân cờ cũng đều là dùng chỉ kình để vẽ ra, thiết họa ngân câu, nhập mộc tam phân. Lại nhìn kỳ thế, song phương trên bàn cờ đều còn sót lại bảy quân, cờ đỏ còn 1 tướng, 2 xe, 1 pháo và 3 tốt, mà cờ đen còn lại 1 tướng, 1 xe, 1 tượng và 4 tốt.

Hai xe của cờ đỏ đang bảo vệ đường biên ngang cho phe mình, một pháo canh giữ ở nguyên vị, hai quân tốt khác đã qua sông tiếp cận tướng của cờ đen, bề ngoài xem ra cờ đỏ đang chiếm ưu thế, nhưng cờ đen có một xe đang canh giữ ở vị trí của tướng, đáng sợ nhất chính là bốn quân tốt kia đã vây kín quân tướng của cờ đỏ, cờ đỏ trên thực tế đúng là mệnh chỉ nằm ở một nước đi.

-Là thế tàn cục 'Thất tinh tụ hội'!
Sở Phong kinh ngạc nói.

-Ngươi hiểu được thế tàn cục này?
Bàn Phi Phượng nói.

-Đây là thế tàn cục nổi danh nhất của cờ tướng, nguyên nhân song phương chỉ còn lại 7 quân cờ, cho nên được xưng là 'Thất tinh tụ hội', chính là thế đứng đầu của giang hồ tứ đại tàn cục, biến hóa cực kỳ phiền phức, thâm ảo tinh diệu, cơ hội sống đều như nhau, khắp nơi ẩn tàng sát khí, một khi sơ suất, lập tức gặp tuyệt sát!

Bàn Phi Phượng nói:
-Nhìn từ góc độ kỳ thế, nhất định là cờ đỏ đi trước, nếu như là cờ đen đi trước, ắt sẽ một nước tuyệt sát!

Sở Phong gật đầu, nói:
-Không sai, đây là cờ đỏ đi trước để giải cục, hoặc là thủ thắng, hoặc là thủ hòa, hung hiểm dị thường!

Bàn Phi Phượng lấy ngón tay khẽ chạm vào mặt bàn, trên ngón tay lập tức dính vết bụi rất dày, hiển nhiên ván cờ này đã bày ở chỗ này không biết bao nhiêu năm.

Hai người tại phía trước bàn đá xem ván cờ một lúc, đang chuẩn bị rời đi đến chỗ nhà gỗ, ai ngờ chân trái Bàn Phi Phượng mới vừa nhấc lên, một que trúc dài không tới một tấc đột nhiên tại bên chân lồi lên, vô thanh vô tức!

Hai người lại càng hoảng sợ, cho rằng đã giẫm lên cơ quan. Sở Phong muốn bước ra từ bên kia, lại một que trúc khác cũng từ bên kia chân của hắn lồi ra. Hai người vô ý thức lùi về phía sau một bước, "Phụp phụp" lại thêm hai que trúc khác từ bên gót chân lồi lên.

Hai người rốt cuộc đã nhìn thấy được, những que trúc này là từ cửa sổ nhỏ của nhà gỗ kia bay ra, chỉ bởi vì thực sự quá nhanh, vả lại vô thanh vô tức, nhìn qua thật giống như đột nhiên từ dưới đất lồi lên.

Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng không dám di chuyển nữa, bởi vì những que trúc kia muốn lấy tính mệnh bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay. Hai người sóng vai đứng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bọn họ không động đậy, trên mặt đất cũng không có que trúc lồi ra nữa.

Bàn Phi Phượng lấy khuỷu tay huých vào Sở Phong, nhỏ giọng nói:
-Làm thế nào đây, lẽ nào cứ như vậy bị vây ở chỗ này?

Sở Phong nhìn thế cờ tàn cục trước mặt, như có chút suy nghĩ, đột nhiên hướng về phía nhà gỗ vái chào một cái, nói:
-Xin hỏi tiền bối có phải muốn chúng ta giải ván cờ này hay không?

Không người trả lời, bên trong nhà gỗ vẫn như cũ không hề có khí tức, chỉ có một làn khói bếp đang bay lượn lờ.

Sở Phong lại nói:
-Đã như vậy, vãn bối liền bạo gan giải cục!

Hắn vừa muốn nhấc tay, bỗng nhiên "phụp phụp phụp " bên chân liên tiếp bị cắm vào một loạt que trúc, chằng chịt xen vào nhau, thình lình xếp thành bốn cái chữ to: kỳ sinh nhân sinh, kỳ vong nhân vong!

Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng nhìn nhau, âm thầm kinh hãi, không ngờ lại gặp phải ván cờ sinh tử!

-Ngươi có thể nắm chắc không?
Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong.

Sở Phong lắc đầu, nói:
-Thế tàn cục này khúc tẫn biến hóa, căn bản vô pháp cùng tẫn, lão đạo sĩ từng mấy lần bày thế tàn cục này để cho ta giải, đáng tiếc mỗi lần cũng...

Hắn cũng không nói gì tiếp, hai người nhìn nhau, một trận gió nhẹ thổi qua, làm hất lên hai búi tóc đang rủ xuống của Bàn Phi Phượng, rất xinh đẹp.

Sở Phong ngưng mắt nhìn nàng, nói:
-Phi Tướng Quân, tính mệnh của cô và ta đều gắn liền với ván cờ này, nếu vạn nhất ta hại cô nương, thì kiếp sau ta sẽ trả lại cho cô vậy.

Bàn Phi Phượng cũng ngưng mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
-Ngươi chỉ để ý đi cờ là được rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Sở Phong hít một hơi thật sâu, vươn tay phải, đang muốn đi cờ. Bàn Phi Phượng đột nhiên vươn ngọc thủ nhẹ nhàng nắm lấy tay trái hắn:
-Như thế này sẽ tính là chúng ta cùng nhau đi cờ.
Giọng nói này của nàng là một lần đầu tiên dịu dàng như vậy.

Bàn tay ôn nhuận như ngọc, nhu nhược mềm mại của Bàn Phi Phượng cầm lấy tay của Sở Phong, Sở Phong quả thực cho rằng mình là đang nằm mơ.

"Phụp" Một que trúc đột nhiên cắm ở bên chân Sở Phong, lại đem những que trúc vốn cắm ở nơi đó bị xen vào làm thành hai nửa! Sở Phong biết là đang thúc giục mình đi cờ.

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhặt một quân cờ hô lên "pháo 2 bình 4", đem quân pháo chặn trước mặt quân tốt, chuẩn bị thí quân pháo.

"Xuy!" Một cổ chỉ kình từ cửa sổ nhỏ của nhà gỗ phá không bay đến, bắn vào một quân tốt của cờ đen, quân tốt kia bỗng chốc lướt ngang một ô vuông, tốt 5 bình 6, "phanh!" pháo cờ đỏ bị đánh thành vỡ nát, "ăn xong", còn chính nó thì chiếm vào vị trí của quân pháo.

Tâm trạng hai người đang chần chừ lại càng hoảng sợ, chỉ kình lợi hại như vậy thực sự là nghe rợn cả người, không thể tưởng tượng nổi! Hơn nữa đánh nát quân cờ đối phương để đại biểu ăn quân, cũng thực sự quá hung mãnh!

Sở Phong lại hít một hơi, lại đi nước cờ "tốt 4 tiến 1" ,theo đó chiếu tướng.."xuy!" Lại một tia chỉ kình bắn ra, tướng cờ đen tiến một ô vuông, tướng 6 tiến 1, cũng đánh cho vỡ nát quân tốt đang áp sát, "Ăn" .

Sở Phong lại đi "xe 3 tiến 8" vẫn là chiếu tướng, quân đen "tướng 6 lùi 1" tránh ra.

Những nước cờ này đều là nhất định phải đi. Thì ra phàm là thế cờ tàn cục, mấy nước đi bắt đầu thông thường đều là cố định, lấy lời mời để mở màn khai thông cuộc chiến, được xưng là "trận mở màn", hay xưng là "lời chào" .

Những nước cờ kế tiếp vẫn tiếp tục là nước cờ nhất định song phương phải đi, gay cấn mà không hoảng.

Cho tới nước cờ thứ mười ba, "trận mở màn" kết thúc, chính thức tiến nhập sự biến hóa của cuộc chiến , lúc này song phương đều thừa lại bốn quân cờ, cờ đỏ là 1 tướng, 1 xe, và 2 tốt, cờ đen là 1 tướng, 1 xe, 1 tượng và 1 tốt. Bên đỏ nhiều hơn 1 tốt, bên đen nhiều hơn 1 tượng ở trung tâm, hai bên đều có cơ hội.

Cờ đỏ tuy nhiều hơn 1 tốt, lại chưa qua sông, đối với tướng bên đen không tạo thành được uy hiếp, mà bên đen còn có 1 tượng canh giữ, vả lại 1 xe , 1 tốt đã rất nguy ngập, cờ đỏ vẫn như cũ bị vây vào tình thế không thuận lợi.

Sở Phong mỗi một bước đi đều là một lần kinh tâm, chỉ có 1 xe canh giữ quân tướng, vô cùng hung hiểm, tùy thời sẽ bị tuyệt sát! Bàn Phi Phượng cũng nhìn ra cờ đỏ là đã tới thời khắc sinh tử tồn vong, nàng không thể giúp được cái gì, chỉ có cầm chặt tay Sở Phong, lòng bàn tay cũng đã chảy ra mồ hôi.

Không có những trận kịch chiến tràn ngập khói thuốc súng, không có danh đao minh thương ẩu đả, cũng không có hò hét hay gào thét chấn thiên động địa, chỉ có tiếng hít thở rất khẽ, cùng hai tiếng tim đập đang căng thẳng.

Giờ khắc này, toàn bộ tất cả hình như cũng dừng lại, trăm hoa ngừng hé nở, ong bướm ngừng bay lượn, chim tước ngưng kêu hót, ngay cả gió cũng ngưng thổi, hình như toàn bộ mọi thứ đều bị ván cờ kinh tâm động phách hấp dẫn.

Sở Phong mỗi một nước đi xuống, tim Bàn Phi Phượng liền "thịch!" nhảy một cái, nàng hoài nghi tim của mình cũng phải nhảy ra ngoài rồi!

Quân đen cuối cùng nghĩ cách ăn quân tốt của cờ đỏ tại bờ bên này, tuy nhiên Sở Phong cũng rất khéo léo tiêu diệt con tượng lẻ loi của quân đen, hiện tại cờ đỏ chỉ còn 1 tướng, 1 xe, 1 tốt, mà cờ đen cũng vừa khéo chỉ còn 1 tướng, 1 xe và 1 tốt, hình thành cục diện kiềm chế lẫn nhau.

Mặc dù Sở Phong cho rằng nhất định sẽ là hoà, nhưng hắn không biết cao nhân tiền bối ở bên trong nhà gỗ tiếp theo sẽ đi thế nào, bởi vì biến hóa của ván cờ này thực sự quá thâm diệu.

Quân đen chậm chạp chưa đi cờ, yên lặng một thời gian dài, hầu như làm cho người hít thở không thông.

"Vèo vèo vèo..." Những que trúc đang vây quanh ở bên chân Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng đột nhiên từng que từng que bay khỏi, hai người rốt cuộc được thở dài một hơi thật dài.

Sở Phong hít một hơi dài, bước ra một bước, cảm thấy tay trái bị siết chặt, thì ra Bàn Phi Phượng đang nắm bàn tay của mình còn chưa có buông ra. Bàn Phi Phượng mặt liền đỏ lên, vội vàng buông tay ra, nhưng Sở Phong lại có chút luyến tiếc.

Hai người chậm rãi rời khỏi bàn đá, đi về phía căn nhà gỗ.

-Đứng lại!

Trong phòng đột nhiên truyền ra một thanh âm già nua khàn khàn !

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.