Chương trước
Chương sau


Sở Phong rơi xuống tại bên ngoài viện, lập tức nhảy lên, một chút sự cố cũng không có, lúc này mới tỉnh ngộ một chiêu ám kình vừa rồi của Ngụy Đích là đem mình tống xuất ra bên ngoài viện ngoại trong lòng không khỏi nóng lên!

Hắn không dám dừng lại nửa khắc, vội vàng phi thân hướng sơn lâm phụ cận lao đi! May mà hắn cũng ngờ tới sự tình có khả năng cũng không như bản thân suy nghĩ, trước khi tiến nhập Giang Nam tiêu cục đã đem địa hình phụ cận đại lược xem qua một lần.

"Sưu!" Bàn Phi Phượng phi thân ra, tay cầm kim thương, quát một tiếng cũng đuổi sát theo sau!

Mọi người trong viện cũng đều nhảy ra tường viện đuổi theo, người có võ công thực sự cũng không nhiều, ngay cả tường viện cũng nhảy không qua, chỉ có chạy tới cửa hậu viện mở cửa rồi đuổi theo.

Sở Phong chạy vào sơn lâm, cố gắng đi theo đường nhỏ, muốn thoát khỏi truy tung. Nhưng Bàn Phi Phượng được xưng Phi Tướng Quân, sao lại để cho hắn thoát khỏi dễ dàng được!

Đây là một mảnh sơn lâm phụ cận Động Đình Hồ, cây cối rậm rạp. Sở Phong tại sơn lâm quẹo trái quẹo phải, lại tái phát căn bệnh cũ, hắn lại bị mất phương hướng, cuối cùng chuyển sai phương hướng, vừa lúc đụng phải Bàn Phi Phượng đang đuổi theo trước mặt!

Bàn Phi Phượng thấy hắn đột nhiên đánh tới, thật đúng là kinh ngạc một chút, lập tức quát một tiếng:
-Ác tặc, muốn chết!
Xuất ra một mũi thương!

Sở Phong lại càng hoảng sợ, vội vã huy kiếm ngăn cản, đang muốn trốn tiếp, kim thương của Bàn Phi Phượng như có thêm mắt gắt gao tiếp cận vào hắn, tả hữu không rời. Không có biện pháp, Sở Phong chỉ có chạy vòng quanh cây trong rừng cùng ứng đấu. May mà ở đây cây cối rậm rạp, kim thương của Bàn Phi Phượng lại dài, không dễ thi triển, nhưng Sở Phong cũng trốn không thoát.

Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong chỉ vòng quanh cây né tránh, tuyệt không chính diện giao phong, thật là có sức mà không có chỗ dùng, vừa hận vừa giận, quát lên:
-Ác tặc! Hôm nay Bàn Phi Phượng ta không đem ngươi đâm chết dưới thương, ta sẽ không gọi Phi Tướng Quân!

Sở Phong nhìn thần sắc hận nộ của Bàn Phi Phượng, đúng là xinh đẹp kinh người, nhịn không được hì hì cười nói:
-Phi Tướng Quân, hình như đêm đó tại Chấn Giang Bảo cô cũng từng nói qua như vậy.

Bàn Phi Phượng vừa nghe, càng thêm buồn bực, quát một tiếng, kim thương triển khai liên tục, bỗng chốc hóa ra thương ảnh khắp bầu trời như phô thiên cái địa hướng Sở Phong chụp tới!

Sở Phong bị dọa cả kinh, vội vàng lắc mình trốn ở phía sau một cây đại thụ, hắn thì không có việc gì, nhưng cây cối bên cạnh thì bi thảm, bị kim thương đâm vào trăm ngàn lỗ hổng, có thân cây thậm chí toàn bộ đều bị đâm thủng, ngay cả Sở Phong nhìn cũng thầm cảm thấy tim lạnh run, Xem ra Phi Tướng Quân đúng là đem tất cả nộ hận cũng phát tiết tại trên những thân cây vô tội này. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net

"Sưu" một thân ảnh đuổi tới, là Bài Vân Thủ Mạt Trầm Quang. Tiếp theo "Sưu sưu" hai tiếng, lại có hai người đuổi tới, là hai huynh đệ Hắc Bạch Phán Quan, tiếp theo có một mảnh tiếng kêu gào la hét ầm ĩ truyền đến, xem ra quần hùng tân khách cũng đuổi tới.

Mạt Trầm Quang thấy Sở Phong né tránh kim thương sắc nhọn, đang chạy về hướng bên mình! Hắn cũng không hé răng, một chưởng chụp thẳng giữa lưng Sở Phong. Sở Phong nghe được phong thanh chợt hiện phía sau, lăng lệ khiến người ta sợ hãi, thất kinh, hốt hoảng xoay tròn thân mình, "Oanh!" Một gốc cây đại thụ bên người bị chưởng kình cắt đứt ngay ở giữa, quả nhiên âm trầm ngoan mãnh, thảo nào được xưng là Bài Vân Thủ!

Sở Phong tránh được một chưởng trí mạng của Mạt Trầm Quang, nhưng trốn không thoát kim thương của Bàn Phi Phượng đang lướt tới!

"Ba!" Kim thương quét ngang nặng nề đánh trên ngực hắn, cả người hắn bị đánh văng xa mấy trượng.

Sở Phong chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhức, chân khí kích động, tiếp theo cổ họng thấy ngọt, một ngụm tiên huyết phun ra!

Hắc Bạch Phán Quan vừa thấy, sao lại làm cho Sở Phong có cơ hội thở dốc, phi thân lao tới, vận khí mười thành công lực, song bút đâm thẳng hướng ngực Sở Phong. Mà Mạt Trầm Quang bên kia Bài Vân Chưởng cũng đã từ sau đánh tới, chụp thẳng giữa lưng Sở Phong!

Sở Phong chân khí bốc lên, vô pháp vận khí tránh né, mắt thấy không phải bị song bút xuyên tim, chính là bị Bài Vân Chưởng đánh thành thịt vụn! Tại ranh giới mành chỉ treo chuông, hai chân bỗng nhiên trượt xuống, cả người phút chốc trượt ngã xuống đất!

"Oanh!" Bài Vân Chưởng cùng bút phán quan đụng cùng một chỗ, đầu bút vô cùng sắc nhọn dĩ nhiên đâm không thủng tả chưởng của Mạt Trầm Quang, Hắc Bạch Phán Quan trái lại bị đánh bay đi, nặng nề ngã trên mặt đất!

Mạt Trầm Quang giật mình, ánh mắt âm úc chỉ là hờ hững liếc mắt nhìn Hắc Bạch Phán Quan, thậm chí mang theo vài phần xem thường.

Thân thể Sở Phong cũng bị chưởng phong quét văng vài thước, lập tức nghiêng người, cướp đường chạy điên cuồng!

Phía trước càng chạy càng hẹp, càng chạy càng hiểm, nguy rồi! Chẳng lẽ đi vào tuyệt lộ! Sở Phong âm thầm kêu khổ.

Phía trước có một loại khí tức cổ quái thần bí truyền đến, hình như đến từ viễn cổ xa xôi, vô cùng quỷ dị, càng về phía trước càng là cường liệt.

Vừa rẽ một đường, trước mắt chợt xuất hiện một cảnh tượng quỷ bí như hư như ảo!

Bạch khí bên trong uốn quanh bao phủ, mờ mờ ảo ảo, mơ hồ cảm thấy dãy núi bên trong đan xen lộn xộn, quanh co phức tạp, cao hơn cả mây xanh, thấp hơn cả nước sông. Tuy nhiên đây chỉ là cảm giác, căn bản thấy không rõ, chỉ là một mảnh mông lung, gần ngay trước mắt, rồi lại tựa như xa cuối chân trời, xa không thể gần!

Sở Phong tới gần chỗ ranh giới, thực sự cảm thấy khó tin, một bên là như mộng như ảo, mê ly lúc ẩn lúc hiện; bên này của mình nhưng lại rất chân thực, vô cùng rõ nét . Những bạch khí uốn quanh này bay nhiều nhất là sát chỗ ranh giới, thủy chung sẽ không thổi bay qua đây, khí tức quỷ dị âm trầm ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Sở Phong muốn đưa tay tiến vào dò xét, "Sưu" Bàn Phi Phượng đã đuổi, tiếp theo Mạt Trầm Quang cũng đuổi tới, ngay sau đó những quần hùng tân khách cũng đang gào thét đuổi kịp. Sau cùng Ngụy Đích, Tống Tử Đô, Tiêu Dao Tử, Giang Trấn Nam cũng theo tới.

Tất cả mọi người dừng lại tại bên ngoài mấy trượng, kinh hãi nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt một mảnh như thật như ảo, không dám tiến lên phía trước nửa phân.

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, tĩnh mịch làm cho người ta sợ hãi, mọi người dần dần cảm thấy trong không khí tràn ngập một loại khí tức tử vong, loại khí tức này từ cảnh tượng chập chờn kia truyền ra, như đang hút vào sinh khí của mỗi người, âm trầm đáng sợ, làm cho mọi người run rẩy. Tiếng hít thở của mọi người càng ngày càng gấp, mồ hôi lạnh đã đầy lòng bàn tay, thậm chí hai chân cũng bắt đầu trở nên run rẩy.

-Là... Là... Vân Mộng Trạch!
Có người thanh âm kinh hãi nói , ngữ khí đó quả thực so với thấy tử vong tới gần còn đáng sợ hơn!

Kỳ thực tất cả mọi người cũng đều đoán ra một mảnh cảnh tượng mê ly quỷ bí đó là thần bí đại trạch trong truyền thuyết —— Vân Mộng Trạch, bọn họ đều là nhân vật võ lâm Giang Nam, đối với truyền thuyết về Vân Mộng Trạch lại hết sức quen thuộc!

Mọi người càng xem càng cảm thấy rùng mình, có người nhát gan thực sự chống đỡ không nổi, kinh hô một tiếng, xoay người lộn nhào cướp đường bỏ chạy!

Bầu không khí càng thêm trầm áp, Sở Phong liếc mắt nhìn mọi người, lại liếc mắt nhìn đại trạch bên cạnh, cảm thấy có chút buồn cười, thực sự không rõ đám người này vì sao e ngại cái đại trạch này như vậy, ngay cả dũng mãnh cương liệt như Phi Tướng Quân cũng ngừng bước.

Lúc này, Hắc Bạch Phán Quan đỡ nhau dậy khập khiễng đi tới, liếc mắt thấy cảnh tượng trước mắt, kinh hãi vạn phần! Không tự chủ được đồng thời lui một bước, tiếp theo thấy Sở Phong đứng ở chỗ ranh giới, cũng không đi vào, cũng không đi ra, ngược lại còn có chút thản nhiên.

Hai người vừa rồi ăn thiệt thòi lớn, trong lòng nộ hận không ngớt. Bọn họ đương nhiên không dám nộ hận Mạt Trầm Quang, đó tất nhiên là giận chó đánh mèo với Sở Phong. Hai người quát lớn:
-Họ Sở, có bản lĩnh qua đây lại quyết sinh tử, rúc ở chỗ đó tính anh hùng hảo hán cái gì !

Sở Phong cũng không ngốc như vậy, cười lạnh một tiếng nói :
-Thối lắm! Các ngươi uổng xưng Giang Nam hào kiệt, nhiều người như vậy khi dễ một hậu sinh tiểu bối, lại tính anh hùng hảo hán cái gì!

"Phi!" Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng, nói:
-Bàn Phi Phượng Ta muốn lấy mạng chó của ngươi, còn cần người khác nhúng tay sao! Ác tặc, ngươi ra đây, ta với ngươi quyết một trận tử chiến!

Sở Phong hì hì cười nói:
-Phi Tướng Quân, ngươi qua đây, ta cũng muốn với ngươi quyết một trận thư hùng!

Bàn Phi Phượng trợn tròn mắt phượng, giơ lên kim thương, thật muốn tiến lên! Lập tức có người hô:
-Phi Tướng Quân đừng trúng kế của hắn, tiểu tử này chết đã đến nơi rồi còn muốn kéo Phi Tướng Quân cùng đi!

Bàn Phi Phượng quả nhiên dừng lại, giọng căm hận nói :
-Hừ! Bàn Phi Phượng ta cũng không tin ngươi ác tặc này cả đời đứng tại nơi đó!

Sở Phong thầm nghĩ: "Dù sao trốn không thoát, không bằng dứt khoát xông vào Vân Mộng Trạch này coi trộm một chút, xem nó có cái chỗ nào thần bí kinh khủng." Nghĩ như vậy, hắn liền quay sang mọi người cười ha ha, nói :
-Không ngờ các vị uổng xưng anh hùng hảo hán, lại bị chỉ là một cái đại trạch sợ đến động đậy cũng không dám, còn hò hét mấy ngày liền nên vì Chấn Giang Bảo lấy lại công đạo!

Mọi người bị hắn nói như vậy, vừa giận vừa hận lại không làm sao được! Ai cũng Ai cũng không dám tới gần chỗ đó!

Sở Phong lại nhìn phía Bàn Phi Phượng, nói :
-Phi tướng quân, ngươi đều không phải luôn mồm muốn lấy tính mệnh ta sao, tới a, thế nào lại bị một cái đại trạch nho nhỏ dọa đứng ở đó, có can đảm ngươi tới đây lấy tính mệnh ta, bằng không ngươi trở về Thiên Sơn quét tuyết đi!

Nói rồi thân ảnh lóe lên, lao vào Vân Mộng Trạch!

-Đừng!
Ngụy Đích một tiếng thét kinh hãi, đồng thời trong nháy mắt, "Sưu!" Một thân ảnh nổi giận quát một tiếng cũng đuổi vào Vân Mộng Trạch, chính là Bàn Phi Phượng!

Một tiếng thét kinh hãi đó của Ngụy Đích không biết là gọi Sở Phong, hay là gọi Bàn Phi Phượng, chỉ có chính cô ta biết.

Mọi người một mảnh giật mình, không ngờ Phi tướng quân cương liệt như vậy, quả thật đuổi đi vào!

Hai bóng người lóe lên đi vào Vân Mộng Trạch, tức thời trong nháy mắt tiêu thất thân ảnh, phảng phất như thoáng cái bị thôn phệ mất.

Mọi người hít một ngụm lãnh khí, không tự chủ lại lui một bước, vô cùng sợ hãi!

Có người thở dài nói :
-Ác tặc này dám xông vào Vân Mộng Trạch, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ tiếc cũng hại cả Phi tướng quân!

-Đúng vậy, hung thủ diệt môn, chết không đáng tiếc, chỉ đáng tiếc Phi tướng quân.

Mọi người than thở rồi lần lượt rời đi, Giang Trấn Nam thở dài, cũng xoay người ly khai.

Tiêu Dao Tử lắc đầu, nói :
-Tiểu tử không biết trời cao đất rộng!
Nói xong cũng xoay người đi.

Cuối cùng chỉ còn lại có Ngụy Đích cùng Tống Tử Đô.

Tống Tử Đô thấy Ngụy Đích ngơ ngác nhìn đại trạch quỷ dị trước mắt, có chút thất thần, bèn ho nhẹ một tiếng, nói :
-Trích Tiên Tử, sinh tử có mệnh, huống hồ hắn tới cùng là...
Hắn cũng không nói gì tiếp.

Ngụy Đích không có lên tiếng, vẫn là không có nhúc nhích.

Tống Tử Đô lại nói:
-Tiên tử, trời đã sắp tối, vẫn là về đi.

Ngụy Đích vẫn đang nhìn một mảnh cảnh tượng chập chờn trước mắt, thản nhiên nói:
-Tống thiểu hiệp, mời!

Tống Tử Đô do dự một chút, liếc mắt nhìn Ngụy Đích, vẫn là xoay người ly khai.

Hiện tại chỉ còn lại có một mình Ngụy Đích, nàng lẩm bẩm nói:
-Ngươi thật là khờ, ngay cả Vân Mộng Trạch cũng dám xông vào, lão đạo sĩ kia không có đề cập qua với ngươi truyền thuyết về Vân Mộng Trạch sao...

Nàng thì thào tự nói, "Sưu" một tử sắc thân ảnh xuất hiện tại bên cạnh nàng, là Mộ Dung, hắn rốt cuộc chạy đến, đáng tiếc hắn không thấy Sở Phong! Hắn bèn chạy tới Giang Nam tiêu cục, biết phát sinh biến cố, lại vội vàng đuổi tới đây.

-Hắn thực sự xông đi vào?
Mộ Dung nhìn một mảnh mê ly quỷ dị trước mắt, kinh hãi hỏi.

Ngụy Đích quay đầu nhìn phía hắn, nói :
-Ngươi rốt cuộc đã tới, đáng tiếc đã muộn một bước!

Mộ Dung không có lên tiếng.

Ngụy Đích quay đầu lại, buồn bã nói:
-Ngươi hẳn là tới sớm một chút, hắn nói ngươi là người bằng hữu thứ nhất hắn kết bạn khi mới sơ nhập giang hồ, một lòng chờ ngươi đến, muốn với ngươi thống ẩm mấy chén, mãi cho đến một khắc cuối cùng, hắn còn muốn có thể tìm thấy thân ảnh của ngươi!

Mộ Dung thật có chút hối hận, bản thân vì sao không tới trước Giang Nam tiêu cục!

"Ngươi là người bằng hữu thứ nhất ta nhận thức khi ta sơ nhập giang hồ, ngày đại thọ tám mươi của Giang lão tiền bối, ngươi nhất định phải tới, tiểu đệ muốn cùng ngươi thống ẩm mấy chén!"

Đây là lời nói của Sở Phong nói với bản thân trước khi sắp chia tay dưới chân núi Cổ Đãng. Hắn nhìn đại trạch trước mắt, trong lòng bất chợt dâng lên một tia u sầu!

Ngay tại sát na hai người Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng xông vào Vân Mộng Trạch, Thiên Cơ Phong trầm mặc tròn mười một năm rốt cuộc hiện ra cảnh kỳ! Trong một đêm, mọi người chạy khắp nơi tương cáo, tin tức truyền khắp toàn bộ giang hồ, hết sức xôn xao!

Cảnh kỳ của Thiên Cơ Phong chỉ có bảy câu:

"Thần vật sạ hiện, ngũ nguyên trùng sinh; yêu vật chập khởi, ma thần triếp tỉnh;
Thiên hạ ly khốn, vạn vật vô y; chính tà canh thế, hắc bạch giao phân;
Kiền khôn dịch vị, nhật nguyệt tiềm ẩn; y nhân hà xuất, cường chinh thiên đạo!
Thiên bất khả chứng, đạo bất khả bằng;..."

Vốn phía sau còn có một câu, tổng cộng tám câu, nhưng lại bị xước mất, Không có người biết một câu cuối cùng viết cái gì, càng không rõ vì sao chữ khắc trên đó lại bị xước đi mất. Tuy nhiên chỉ bảy câu này cũng đủ để làm toàn bộ người trong giang hồ tâm hoảng sợ, sợ bóng sợ gió, lo lắng không yên.

...
Hết quyển 2
Quyển 3: Vân Mộng Chi Lữ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.