Ngay từ giây phút đầu tiên, nếu như không chạm mặt nhau, không tin tưởng nhau, kết cục sẽ không phải đau. Ngay từ giây phút đầu tiên, nếu như không thầm mến, không hi vọng, trái tim sẽ không phải quằn quại đến thế. Một tình yêu tưởng chừng như là tươi đẹp vô hạn, nhưng sự thật, ai mà ngờ được nó lại tàn nhẫn đến thế, khiến cho trái tim từng đợt đau đớn đến tê dại. Cứ ngỡ là mối lương duyên trời định, thật không ngờ chỉ là tự mình đa tình. Đây vốn dĩ là nghiệt duyên, là người lợi dụng tình yêu của đối phương khiến cho đối phương đau khổ.
Nếu như không gặp gỡ, sẽ không đau thế này. Nên trách ai bây giờ? Trách trời cao tàn nhẫn, hay là trách người phụ bạc? Nên làm sao bây giờ? Buông bỏ chấp niệm, nhất mực trả thù hay là vẫn cứ yêu? Yêu trong mù quáng, lại càng say trong khổ đau. Tựa như trên thế gian này, tất cả chỉ là một tầng hồi ức, không rõ tình yêu bắt đầu từ đâu, lại càng không hiểu được khổ sở trong tim là như thế nào mà có. Hết thảy chỉ là bởi vì quá yêu, quá thương mà thôi. Say trong men tình, say trong cuộc đời, say trong lòng người. Hận trong kí ức, hận trong hiện thực, hận trong lòng người.