"Chàng ăn chậm kẻo nghẹn." Lâm Lan rất ôn nhu mà nói.
Lý Minh Doãn đã có mấy miếng cơm lót dạ, dĩ nhiên không vội nữa, cười híp mắt nhìn Lan Nhi, lại nhìn phần bụng tròn xoe của nàng, hỏi: "Hôm nay con có ngoan không? Có làm nàng mệt không?"
Lâm Lan cười dịu dàng: "Con nghe lời hơn chàng đấy."
Lý Minh Doãn ngượng ngập, Lan Nhi đang trách hắn về muộn đây.
Lý Minh Doãn vô tội nói: "Ta nào có?"
Lâm Lan cũng không nhiều lời: "Chàng từ từ ăn, ta đi dạo trong vườn vài vòng."
Nói xong gọi Cẩm Tú tới đỡ nàng.
"Nàng chờ ta một lát, ta xong rồi đây." Lý Minh Doãn vội ăn nốt chỗ cơm trong bát.
Lâm Lan mỉm cười nói: "Ăn cơm phải nhai chậm nuốt kỹ, như vậy mới dễ tiêu hóa."
Lâm Lan ra cửa, đã nhìn thấy Như Ý cầm quần áo Minh Doãn mới thay ngửi tới xuất thần. Lâm Lan không khỏi chau mày, một loại cảm giác rất không thoải mái tràn tới, tựa như lúc trước nàng biết Bạch Huệ gạt nàng may quần áo cho Minh Doãn, chẳng lẽ Như Ý nổi lên loại tâm tư này với Minh Doãn?
Cẩm Tú không có tim không có phổi, thấy Như Ý như vậy, điên cuồng kêu lên: "Như Ý, cô làm gì thế?"
Như Ý đang chuyên chú nghĩ, thình lình bị Cẩm Tú gọi, sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là nhị thiếu phu nhân đi ra.
Như Ý cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng, cầm y phục đi tới bên nhị thiếu phu nhân, nhẹ giọng nói: "Nhị thiếu phu nhân, người xem."
Lâm Lan nghi hồ nhìn Như Ý thần sắc ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418185/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.