Có câu nói rất hay, không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ thân thích ngu như heo. Diêu Kim Hoa chính là một con lợn ngu xuẩn, đàn bà phá sản, gây họa bại hoại. Lâm Lan tức nổ phổi, Diêu Kim Hoa thích những món lời nhỏ, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ như vậy, đồ Diệp gia, tại sao phải đưa không cho Diêu Kim Hoa? Thật sự quá đáng rồi.
"Nhị thiếu phu nhân... người nói chuyện này... Đã có một lần tức có lần thứ hai, lần thứ hai rồi sẽ có lần thứ ba..."
Ngân Liễu cẩn thận quan sát sắc mặt nhị thiếu phu nhân, nhỏ giọng nói.
Lâm Lan hừ lạnh một tiếng: "Thật là chó không đổi được thói ăn cứt, Ngân Liễu, em đi nói cho chưởng quỹ cửa hàng tơ lụa, nếu sau này cữu phu nhân có tới xem lụa, lấy bao nhiêu cuộn thì ghi sổ lại bấy nhiêu, đợi đại cữu gia từ Phong An trở về, ta sẽ có sắp xếp."
Ngân Liễu thi lễ: "Nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ xin phép đi về."
Lâm Lan bị chuyện của Diêu Kim Hoa làm cho bực mình, nằm trên ghế dựa lăn qua lộn lại.
Lý Minh Doãn trở lại hỏi: "Nhị thiếu phu nhân đâu?"
Như Ý hồi bẩm: "Nhị thiếu phu nhân đang ở trong phòng, hình như tâm tình không tốt lắm."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lý Minh Doãn ân cần hỏi.
Như Ý lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
Lý Minh Doãn trầm ngâm chốc lát, phất tay một cái: "Ngươi đi xuống đi."
Nghe thấy bước chân Lý Minh Doãn vào nhà Lâm Lan cũng không động đậy, Lý Minh Doãn nhẹ nhàng đi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418171/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.