Phùng Thị miệng nói như vậy nhưng trong lòng là chua xót, nàng chẳng qua biết nàng nói như vậy, làm như vậy, bởi vì nàng vô lực ngăn cản lão gia, như vậy sẽ chỉ làm lão gia cảm thấy nàng không đủ rộng lượng, không đủ đức hạnh. Huống chi, lương tâm nàng không cho phép nàng ngăn chặn chuyện này, người chết là hết, bản thân vĩnh viễn tranh giành với một người chết, không cách nào thay đổi chuyện, chỉ có thuận theo, mới là cử chỉ sáng suốt, nhưng, trong lòng thật sự rất khó chịu!
Lâm Trí Viễn nhìn người trong ngực, cảm khái ngàn lần vạn lần: "Đa tạ phu nhân hiểu và thông cảm, chuyện cũ đã qua, ta cũng chỉ có thể làm được điều này cho Thẩm Thị."
Lâm Lan nghẹn họng tới giờ Tý, Lý Minh Doãn mới chậm rì về đi nghỉ. Đang muốn vén màn thì màn đã bị vén lên
Lâm Lan ngồi dậy, ném chăn gối xuống ghế dựa, sau đó không thèm nhìn hắn một cái, chỉ lạnh nhạt quẳng một câu: "Tối nay chàng ngủ đó."
Nói xong chui vào giường nằm xuống. Lý Minh Doãn ngớ người nhìn cánh màn còn rung rinh, thế này là sao? Là giận hắn ngủ muộn? Hay giận hắn đi gặp cha vợ?
Lý Minh Doãn sờ sờ lỗ mũi, cười hắc hắc tới trêu chọc: "Lan Nhi..."
Lâm Lan quay mặt vào trong, nhấm nhẳng nói: "Tâm tình ta không tốt, đừng phiền ta."
Lý Minh Doãn cười tươi, ôn tồn dụ dỗ: "Phu nhân vì chuyện gì phiền não, mau nói cùng vi phu, trời sập xuống, vi phu thay nàng chống đỡ." Lý Minh Doãn vừa nói vừa lên giường, ôm lấy nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418146/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.