"Đại cô có chuyện gì cứ nói đi!" Phùng Thục Mẫn nhấp một hớp trà, mỉm cười cất lời. Lâm Đại Phương ngượng ngùng cười nói: "Cũng không phải là cái gì đại sự, mấy ngày qua, ta đi lòng vòng trong phủ, phát hiện hạ nhân trong phủ rất chểnh mảng..."
Lâm Đại Phương làm vẻ mặt tha thiết nói: "Đệ muội à, không phải là ta nói em, đương gia chủ mẫu phải có phần kiên quyết, mạnh mẽ, làm cho hạ nhân sợ em, những hạ nhân này giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, đệ muội không có hôn phu ở bên cạnh, bản thân lại tốt tình, bọn hạ nhân có thể không lười biếng dùng mánh lới qua mặt sao?"
Phùng Thục Mẫn ra vẻ kinh ngạc: "Có sao? Vì sao ta không có cảm thấy?"
Lâm Đại Phương nói: "Làm trò trước mặt em đương nhiên chúng nó không dám, nhưng em không thể lúc nào cũng nhìn chúng nó chằm chằm!"
Phùng Thục Mẫn đã hiểu rõ, đại cô đây là muốn giúp nàng quản gia!
"Ta muốn nói là, gia nghiệp lớn như thế này, nếu không có được một người tin cậy giúp đỡ, thật đúng là không dễ dàng."
Lâm Đại Phương vừa nói vừa quan sát thần sắc đệ muội, hi vọng đệ muội có thể hiểu ý, nhưng đệ muội chỉ lo nhàn nhã dùng trà, tựa hồ không có hiểu được ý trong lời nói của bà ta.
Lâm Đại Phương không thể làm gì khác hơn là mặt dày nói thẳng: "Mọi người nói tiểu thư xuất thân quan gia khinh thường nông dân, nhưng đệ muội đối với chúng ta lại rất tốt, ta thật sự vô cùng cảm kích! Cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418117/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.