Một lúc lâu, Lâm Lan mới nghe thấy Thái hậu mạn bất kinh tâm nói: "Đứng lên đi!"
Giọng nói Thái hậu nhàn nhạt, nhưng trong lòng bà ta nâng độ cảnh giác lên một phần, vốn tưởng rằng vị Lâm đại phu này xuất thân thấp hèn, chưa từng gặp ai cao quý, lần đầu gặp bà ta, cho dù không úy kỵ cũng phải có mấy phần thấp thỏm, nhưng là, bà ta quan sát một lúc lâu, vị Lâm đại phu này chẳng những không có vẻ khẩn trương bất an, ngược lại mặt mũi trầm tĩnh, vô cùng thoải mái, cho dù là phi tần trong cùng hằng ngày tới thỉnh an bà ta cũng rất cẩn thận chăm chú, rất câu nệ, xem ra, bà ta đã đánh giá thấp.
"Nghe nói gần đây ngươi đang chữa bệnh từ thiện?" Thái hậu nhàn nhạt hỏi.
Lâm Lan mỉm cười: "Bẩm Thái hậu, sư phụ dân phụ thường dạy dân phụ, thầy thuốc không những cần y thuật cao siêu, hơn cả đó là tấm lòng nhân ái, dân phụ không dám quên sư huấn, dân phụ tài hèn lực mỏng, chỉ có thể dốc hết sức mình, cứu giúp dân chúng."
Thái hậu hơi ngẩn ra, trong lòng chê cười, hay cho một phen giải thích, bà ta cười nhạt nói: "Thầy thuốc, có đức vô thuật là lang băm, vô thuật vô đức là tên lừa gạt, có thuật có đức thì được xưng tụng đại y, phẩm đức sư phụ ngươi khiến người ta kính nể, hành động của ngươi cũng đáng được khen ngợi, chẳng qua là, hôm nay, phu gia ngươi gặp đại nạn, chẳng lẽ trong lòng ngươi không chút nôn nóng?"
Lâm Lan thong dong nói: "Bẩm Thái hậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418075/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.