"Điên phụ, dám hồ ngôn loạn ngữ, ta... ta..." Lý Kính Hiền nhìn xung quanh một cái, quơ lấy bình hoa trên bàn ném về phía Hàn Thị.
Mọi người đều bị Hàn Thị làm cho kinh hãi, tất cả nghẹn họng trân trối nhìn, không biết phản ứng thế nào.
"Mẹ... " chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi, một đạo thân ảnh vội bổ nhào qua.
"Bốp" một tiếng, bình hoa phát ra tiếng va chạm khô khốc nện trên lưng người, ngay sau đó "loảng xoảng" rơi trên mặt đất, vỡ nát. C
òn chưa chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, Hàn Thị ôm Minh Châu, thê lương nhìn Lý Kính Hiền, chất vấn: "Lý Kính Hiền, ngươi có còn là người nữa không? Ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng không buông tha, ngươi... ngươi quả thực không bằng cầm thú..."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lý Kính Hiền khổ tâm giấu diếm sự thực, cố gắng sắm vai hiếu tử trước mặt mẫu thân, trước mặt con cái đóng vai uy nghiêm, giờ phút này bị Hàn Thị triệt để phá hỏng, mọi người nhìn hắn với vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, mang theo chất vấn, thắc mắc, nhất là Minh Doãn, sâu trong đôi mắt hắn là sự thất vọng cùng bi thống vô cùng, Lý Kính Hiền cảm giác như mình bị lột hết lớp da xuống, toàn thân trần trụi trước mặt mọi người, lớp ngụy trang không còn nữa, chỉ còn lại sự xấu hổ và giận dữ.
Môi lão run rẩy, cố gắng vãn hồi cục diện: "Các ngươi... Các ngươi không nên nghe tiện nhân này nói hươu nói vượn, mụ ta điên rồi, tất cả những lời mụ nói đều điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418058/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.