Du Liên vừa nói vừa quan sát sắc mặt lão gia, chỉ thấy sắc mặt lão gia xanh mét, mắt cơ hồ trợn trừng, hiển nhiên là tức giận rồi, giọng Du Liên nhỏ dần: "Sau lại nghe Tôn tiên sinh nói
"Tiểu nhân cũng đã nói như vậy với bọn họ, nhưng bẩm phu nhân, còn thiếu năm mươi vạn lượng bạc, chúng ta kiếm đâu ra bây giờ?"
Phu nhân nói "thật sự không còn cách nào nữa thì đem bán thôn trang cùng cửa hàng..."
Lý Kính Hiền giận sôi, đột nhiên ngồi thẳng dậy, túm chặt cổ áo Du Liên kéo cô ta từ dưới đất lên, trừng mắt, lời nói rít qua kẽ răng, hỏa khí phừng phừng: "Ngươi nói thật?"
Gương mặt Du Liên tái nhợt, sợ hãi nhìn lão gia, run rẩy nói: "Thiếp thân không dám nói láo, chuyện này thiếp thân vẫn giấu trong lòng, không dám nói cho bất kỳ ai, cho đến hôm qua Diệp gia náo loạn, thấy lão gia mặt mày ủ ê, thiếp thân mới cả gan nói với lão gia."
Lý Kính Hiền trợn mắt nhìn Du Liên hồi lâu, Du Liên xưa nay nhút nhát yếu đuối, nói chuyện cũng không dám nói lớn, tuyệt không thể thêu dệt ra chuyện thế này, Lý Kính Hiền đẩy Du Liên ra, Du Liên đứng không vững ngã ngồi dưới đất.
Lý Kính Hiền tung chăn đứng dậy, không thèm đi giày, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng, Hàn Thị chết tiệt, dám gạt lão đi vay tiền, số tiền khổng lồ như thế, tiện nhân kia rốt cuộc gạt lão làm gì? Khó trách tiện nhân xúi giục lão bán sản nghiệp Diệp Thị lưu lại, nguyên lai là cần tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418056/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.